Sự Trả Thù Của Pandora (Quyển 1)

Quyển 1 - Chương 22: Là của tôi!

Tác phẩm đó Hoắc Nghiêu cũng từng gặp qua, hoàn toàn khác với phong cách trước kia của Trầm Hi, khi đó anh ta cũng đã đoán được nguyên nhân của sự việc.

"Tôi vốn tưởng rằng chuyện này đã phai nhạt trong đầu mình rồi, sớm đã quên, dù sao ai có thể sống mãi với quá khứ đây."

Liên Chức chạm vào chai bia, lại cao giọng nói: "Nhưng anh có biết không? Lúc tôi tưởng như mình đã mất chuyện này rồi thì tôi lại gặp lại cô ta."

Giọng nói của cô nghẹn ngào chua xót:

"Tôi! Vậy mà! Lại! Gặp lại! Cô ta! Có phải ông trời đang trêu đùa tôi không?"

Hoắc Nghiêu uống một ngụm rượu, nhếch khóe môi lên, giọng nói nhẹ nhàng trả lời.

"Không nghĩ tới trả thù sao?"

Cô thành thật nói: "Nghĩ tới, muốn hung hăng tát cô ta vài cái."

Hoắc Nghiêu nâng mí mắt lên nhìn cô.

"Nhưng vị trí mà cô ta đang đứng quá cao, tôi ngay cả cơ hội tới gần cũng không có."

Liên Chức che đôi mắt lại, nói: "Hơn nữa so với những thứ này tôi càng hy vọng có một ngày, tác phẩm kia có thể có chữ ký của Liên Chức, khách tham quan sẽ đều biết tác phẩm đó là thiết kế của tôi."

Nước mắt đầy mặt, cô khóc cuồng loạn, nói: "Đó là thiết kế của Liên Chức, là của Liên Chức!" Là Liên Chức đến từ đại học nhân dân!"

"Là của tôi! Là của tôi!"

Cô đã say đến mức bắt đầu nói lung tung, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.

Hoắc Nghiêu nghe không nổi nữa, anh vỗ vỗ bả vai cô.

"Nhìn về phía trước đi."

Trầm Hi là tham khảo tác phẩm Liên Chức, nhưng cô ta có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải hoàn toàn dựa vào đạo văn.

"Cũng đúng, con người hẳn là nhìn về phía trước."

Cô quay đầu cười tủm tỉm nhìn chằm chằm anh, "Ít nhất lúc này tôi lại may mắn gặp được anh, cũng không phải là không có thu hoạch gì."

Rõ ràng nước mắt cô đã rơi đầy mặt, hai mắt cong thành hình trăng non lấp lánh như ngọc châu, Hoắc Nghiêu rũ mắt xuống, không nhìn cô nữa.

Cô đột nhiên nghiêng đầu hỏi anh ta, bởi vì say rượu mà ánh mắt nhiễm lên vài phần ánh sáng, có chút ngây thơ hỏi.

"Anh ăn đi, sao không ăn?"

Hoắc Nghiêu: "...."

Anh khẽ nâng cằm: "Em ăn đi.”

......

Rượu đủ cơm no, Liên Chức ngồi xe của anh về nhà.

Cô không say chín phần thì cũng say ít nhất bảy phần, ánh đèn ảm đạm lưu chuyển trong xe, nhảy vào trong ánh mắt mê ly của cô.

Cánh tay của Hoắc Nghiêu để trên vô lăng, không chút để ý mà xoay lại nửa vòng.

Đi qua đèn giao thông, anh khẽ đạp chân ga, chiếc xe chạy nhanh như gió tiến lên cầu vượt, gió thổi vào cửa sổ xe làm rối tung mái tóc trước trán của anh.

Người đàn ông đột nhiên hỏi: "Em cụ thể là sống ở đâu?"

Cũng không thể ném cô ấy ra đường.

Người ngồi bên cạnh cũng chưa trả lời.

Hoắc Nghiêu hơi nghiêng đầu, đồng tử co rụt lại.

Chỉ thấy Liên Chức đầu thò ra cửa sổ xe, cách tay đang liều mạng thò ra bên ngoài, miệng còn lẩm bẩm.

"Ánh sáng vừa sáng lên ở bên ngoài đó là cái gì..."

Hoắc Nghiêu kéo cô vào trong xe, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo: "Liên Chức, em muốn chết có phải không?"

Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào làn đường bên cạnh, anh ta xoay vô lăng lại. Liên Chức nặng nề ngã trở về ghế lái phụ, dạ dày bị đảo lộn giống như sông cuộn biển gầm.

"Hoắc Nghiêu..."

Hoắc Nghiêu nghe thấy cô đang gọi tên mình, khóe mắt anh liếc nhìn cô, ánh mắt không mặn không nhạt.

Trong mắt cô lay động ánh sáng vụn vặt, lại gần phía anh, như muốn nói cái gì đó.

Hoắc Nghiêu còn chưa nghe rõ, đột nhiên, miệng cô phồng lên, oa một ngụm phun lên đùi anh.

"Liên! Chức!"

Hoắc Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói.

Cửa phanh một tiếng bị đẩy ra, tất cả ánh đèn trong phòng chợt sáng lên. Hoắc Nghiêu kéo Liên Chức vào phòng.