Trước đó, hệ thống còn nghĩ Sương Hàn ra tay là không đúng, nhưng không ngờ sự thật lại nhanh chóng chứng minh ngược lại.
Bước chân của Sương Hàn vẫn không dừng lại, giả vờ như không biết gì, dần dần đi vào một con đường vắng người.
Mấy kẻ theo dõi cô thấy vậy thì mừng rỡ trong lòng.
Bọn chúng còn đang lo không biết ra tay thế nào, ai ngờ con mồi lại tự mình đi vào ngõ cụt.
Nhưng bọn chúng không biết rằng, con mồi này đang dẫn dụ chúng vào ngõ cụt.
Cuối cùng, Sương Hàn dừng bước ở một con hẻm nhỏ.
Cuối con hẻm là bức tường cao.
Đây là ngõ cụt đúng nghĩa.
Cô xoay người lại.
Không biết từ đâu xuất hiện năm, sáu gã đàn ông ăn mặc lôi thôi, trông rất lưu manh.
“Này, cô em xinh đẹp, đi uống với tụi anh một ly được không?”
Sương Hàn nhìn bọn chúng, chớp chớp mắt rồi nghiêng đầu hỏi:
“Các anh muốn làm gì thế?”
Tên đàn ông vừa nói liền ngây người.
Với hạng người như hắn, người đẹp nhất mà hắn từng gặp cũng chỉ là cô “em gái kết nghĩa” Lệ Lệ kia thôi.
Còn nhan sắc của Sương Hàn là kiểu đẹp tự nhiên, không son phấn, lại càng khiến người ta quên cả lối về.
Nhất thời, hắn có chút động lòng: “Không làm gì cả, chỉ uống rượu và chơi vài trò chơi thôi.”
“Đừng vội.” Sương Hàn nói.
“Các anh nói cho tôi biết, Lệ Lệ bảo các anh làm gì, rồi tôi sẽ chơi cùng các anh.”
Sắc mặt tên đàn ông thay đổi: “Cô biết à?”
Sương Hàn gật đầu: “Biết chứ.”
Tên đàn ông cười nhạt: “Lá gan không nhỏ, biết rõ mà còn dám đi vào đây.”
Sương Hàn mỉm cười, dịu dàng nói: “Vậy sao anh không thử nghĩ xem, tại sao tôi biết các anh có ý đồ với tôi, mà vẫn dám đi về phía này chứ?”
Người đàn ông ngẩn ra, nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai.
Hắn cười khẩy: “Đừng có dọa người. Cho dù cô biết chúng tôi theo dõi cô thì sao? Một mình cô còn định làm gì được? Tôi khuyên cô ngoan ngoãn một chút, đừng phản kháng. Tôi là người biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần cô vui vẻ theo anh em chúng tôi, sẽ không làm khó cô đâu.”
Sương Hàn thở dài: “Xem ra tình cảm giữa anh và cô em gái kia cũng chẳng thật lòng gì.”
Người đàn ông nhíu mày: “Ý cô là gì?”
“Ý tôi là, cô ta chắc chắn không nói cho anh biết tôi rất lợi hại, đúng không?”
Người đàn ông phá lên cười, bước tới định tóm lấy Sương Hàn.
“Lợi hại? Cô nói là lợi hại… trên giường à? Vậy thì anh đây rất muốn thử xem sao.”
Sương Hàn khẽ mỉm cười: “Được thôi, tôi sẽ cho anh biết… lợi hại thế nào ngay bây giờ!”
Cô nhanh chóng tóm lấy cánh tay đang vươn tới của hắn.
Người đàn ông chỉ cảm thấy một sức mạnh kinh người, hoàn toàn không giống sức của con người kéo lấy mình.
Cả người hắn như bị nhấc bổng lên không trung, rồi đầu đập mạnh vào bức tường.
“Rầm!”
Sương Hàn khẽ lẩm bẩm, buông tay ra.
Người đàn ông mềm nhũn ngã xuống đất.
1028 hoảng hốt hét lên: [A a a! Ký chủ! Cô lại đánh người rồi! Không chết chứ?]
“Yên tâm, tôi có chừng mực, không chết được.”
Sương Hàn bình tĩnh đáp, “Cùng lắm là bị chấn động não, nằm viện theo dõi một tuần là ổn thôi.”
Vừa nói, cô vừa nhìn về phía bốn gã còn lại.
“Con này có gì đó lạ lắm, anh em, cùng xông lên!” Một gã tóc vàng hét lớn.
Hành động của Sương Hàn quá nhanh, mà động tác cũng không hề khoa trương, khiến bọn chúng không rõ lão đại vừa rồi làm sao mà ngã.
Tưởng rằng hắn chỉ vô tình bị đẩy vào tường, bọn chúng hăng hái lao tới.
Sương Hàn cười thỏa mãn: “Ta thích nhất là kiểu phản diện không có não thế này, tiết kiệm bao nhiêu công sức.”
Tóc vàng: “???”
Ý cô là gì?
Rất nhanh chóng, hắn đã hiểu rõ ý của Sương Hàn.
Chưa đầy một phút sau.
Cả đám nằm la liệt ngay chân tường, ngay ngắn theo đúng vị trí của lão đại mình.
Sương Hàn phủi tay, hỏi hệ thống: “Điểm công đức không giảm chứ?”
Hệ thống lắc đầu: [Không, không giảm chút nào.]
“Thế là được.”
Sương Hàn thản nhiên bước ra khỏi con hẻm, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.