Chu Vãn Phong bị đưa vào phòng nhỏ, viên cảnh sát đối diện mang vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu dám đánh cả cha mình, mà còn dám nói muốn ở lại Vân Hải sao?"
"Ông ta không quan tâm gì đến cháu, để những người đó bắt nạt cháu, ông ta đã làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa? Những lời mắng chửi của bà già kia ông ta điếc không nghe thấy à? Cháu có mẹ sinh không có mẹ nuôi? Bà ta cũng là phụ nữ, nói những lời đó không đau lòng sao? Mẹ cháu mất vì bệnh khi cháu còn nhỏ, cháu còn không nhớ gì. Nếu mắng thì không phải nên mắng người cha ư? Là ông ta chỉ sinh mà không nuôi mới phải." Chu Vãn Phong lạnh lùng đáp trả.
Viên cảnh sát bình tĩnh lại một chút, cố gắng hòa giải: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, vậy nói xem tại sao cháu muốn ở lại Vân Hải, không phải vì bố cháu ở đây sao?"
Chu Vãn Phong rũ mắt, thở dài không thành tiếng, liên tục xoa cổ tay, cơ thể này quá yếu, sau này phải tập luyện nhiều hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn viên cảnh sát: “Chú có hiểu được không? Có những người rõ ràng có cha, nhưng lại ước gì ông ta chết đi. Mỗi ngày thế giới này đều có người chết, cháu thường xuyên cầu nguyện ông ta ra đường bị xe đâm chết, bị côn đồ đâm chết, hoặc là trên lầu cao rơi xuống con dao cứ thế cắm vào đầu ông ta. Có những người chết còn hơn sống, bởi cứ mở mắt ra là thấy cả thế giới đầy rẫy sự so sánh. Cháu cũng có cha, ông ta còn sống, nhưng những điều tốt đẹp khi ông ta còn sống cháu không được hưởng."
Chu Vãn Phong nhếch mép cười khẩy, nói như tự giễu: "Cho nên cháu tìm đến đây. Ông ta là cha tôi, ông ta ăn sung mặc sướиɠ, cháu không thể ăn cám nuốt rau, nếu không ông ta chính là ngược đãi cháu. Ông ta ở Vân Hải, vứt cháu ở quê nhà chính là bỏ rơi. Vân Hải rất tốt, cuộc sống hay là việc học đều tốt hơn quê cháu rất nhiều, khởi đầu tốt như vậy tại sao cháu phải từ bỏ để về quê?"
Viên cảnh sát hiểu rõ mọi chuyện thì việc hòa giải sẽ dễ dàng hơn, nghĩ đến trận ẩu đả vừa rồi, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, hỏi: "Kỹ năng đánh nhau của cháu rất chuyên nghiệp, là học ở đâu?"
Người ngoài có thể không hiểu, nhưng trận ẩu đả vừa rồi tuy cô bé không đủ sức, nhưng tuyệt đối là có kỹ thuật, hơn nữa kỹ thuật còn rất chuyên nghiệp.
Ít nhất là mấy động tác kéo đẩy mấy cậu thanh niên vừa rồi, chắc chắn là thông thạo ba loại kỹ thuật nội gia quyền.
Chu Vãn Phong mặt không biểu cảm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chuyện này có liên quan gì không?"
"Không có, chỉ là tại sao giỏi đánh nhau như vậy mà ban đầu lại bị người ta cào xước tay?" Viên cảnh sát cũng không phải dạng vừa, khả năng điều tra rất tốt.
"Ra tay đánh người trước không phải là bên sai sao?" Chu Vãn Phong phản bác.
Viên cảnh sát nhìn vào mắt cô bé, không nhịn được hít một hơi, nếu đây không phải là phòng hòa giải, anh ta còn tưởng đây là hiện trường thẩm vấn, mà còn là thẩm vấn loại đối tượng cứng đầu khó chơi nhất.
"Giỏi lắm, biết ra tay đánh người trước là không đúng, tuổi còn nhỏ có vấn đề biết báo cảnh sát, tìm người giúp đỡ là đúng. Nhưng cố ý chọc giận đối phương rồi thừa cơ đánh người để hả giận là không đúng, đặc biệt, đối tượng cháu đánh là người già lớn tuổi, càng không đúng." Viên cảnh sát nghiêm khắc nói.
"Theo lời chú nói thì họ đánh cháu, mắng cháu, mỉa mai cháu, cháu nên nghe mắng chứ không cãi lại, chịu đánh chứ không đánh trả? Vậy người tốt chắc cũng phát điên mất." Chu Vãn Phong đứng dậy, nói lời đảm bảo: "Họ không gây sự với cháu thì tự khắc cháu cũng không muốn gây sự, trong mắt cháu thì cặn bã không phân biệt già trẻ, nam nữ, tất cả đều là súc sinh hết. Nói chuyện đạo đức với súc sinh thì chó có thể không ăn phân sao?"
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]