Sau hai bước, Trang Đông Khanh bị người ta giữ lấy tay áo.
Thế này thì không thể giả vờ điếc được nữa.
Hắn bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn rõ người trước mặt thì ngạc nhiên.
“Đông Khanh huynh, cuối cùng cũng gặp lại huynh rồi.”
Nam chính của cuốn sảng văn này - Lục hoàng tử Lý Ương, thở gấp gáp nói.
Chỉ nhìn cũng biết, chắc do gọi mãi mà không thấy hắn đáp lại, đành phải chạy vài bước đuổi theo.
Trang Đông Khanh chột dạ sờ sờ mũi, song Lý Ương cũng không trách hắn giả điếc, chỉ quan tâm hỏi:
“Hai ngày sau của yến tiệc mùa xuân, huynh đều không đến, nghe nói bị bệnh. Bây giờ… đã khỏe hẳn chưa?”
Ánh mắt chân thành, không có vẻ giả vờ.
Dù trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng dưới sự quan tâm đó, Trang Đông Khanh cũng khó mà giữ mặt lạnh.
“Lục…” Mới nói một chữ, hắn sực nhớ biết đâu có kẻ nghe lén, nhanh chóng sửa lời: “Lục công tử, lâu rồi không gặp.”
“Vừa nãy đang mải suy nghĩ vài chuyện, không nghe thấy, thật có lỗi.”
“Sức khỏe… cũng ổn.”
“Ngài đây là…?”
Gặp Lý Ương ngay trước cửa Trang phủ, hơn nữa lại ở cửa hông, Trang Đông Khanh không cho rằng tất cả chỉ là tình cờ.
Quả nhiên, Lý Ương ngượng ngùng cười, nhưng không hề né tránh, thẳng thắn nói:
“Sau hôm đó, ta vẫn muốn tìm huynh, nhưng mãi không gặp. Hiện tại, khoa cử mùa xuân cũng sắp đến… Mấy ngày trước, Tam Đức tình cờ thấy huynh đi xem đại phu, vì vậy…”
Hắn dừng lại một chút, rồi đột nhiên chắp tay hành lễ thật sâu:
“Đông Khanh huynh, chuyện trước đây là ta sai. Hôm nay ta tạ lỗi với huynh, mong huynh rộng lượng bỏ qua.”
“Nếu huynh chịu nghe ta phân trần một hai câu, thì không gì tốt hơn.”
“Còn nếu huynh không muốn, vậy ta cũng đã tạ lỗi rồi, lòng không còn vướng bận.”
Trang Đông Khanh: “…”
Lý Ương nói xong, vẫn giữ tư thế chắp tay, đứng yên trước mặt hắn, thái độ vô cùng chân thành.
Chuyện này thật là…
Trang Đông Khanh suy nghĩ một hồi, do dự mấy lần rồi chậm rãi đưa tay, cuối cùng cũng đỡ Lý Ương đứng thẳng, gượng ép nở một nụ cười:
“Lục công tử đừng làm vậy. Hôm ấy, ta cũng nóng nảy quá, ngài đừng để bụng, nói gì mà thứ lỗi với không thứ lỗi chứ, nặng lời quá rồi."
Nghe vậy thì cảm tưởng đâu, mối quan hệ giữa cả hai vẫn còn có thể cứu vãn, Lý Ương lập tức cười rạng rỡ.
Trang Đông Khanh cũng cười theo, nhưng trong lòng thì rối bời, cảm xúc lẫn lộn.
Lời đã nói đến mức này, chắc chắn Lý Ương sẽ không rời đi ngay. Cửa hông không phải chỗ thích hợp để trò chuyện, Trang Đông Khanh đành dẫn hắn đến một nơi khác.