Lý Ương nói xong, vẫn giữ tư thế chắp tay, đứng yên trước mặt hắn, thái độ vô cùng chân thành.
Chuyện này thật là…
Trang Đông Khanh suy nghĩ một hồi, do dự mấy lần rồi chậm rãi đưa tay, cuối cùng cũng đỡ Lý Ương đứng thẳng, gượng ép nở một nụ cười:
“Lục công tử đừng làm vậy. Hôm ấy, ta cũng nóng nảy quá, ngài đừng để bụng, nói gì mà thứ lỗi với không thứ lỗi chứ, nặng lời quá rồi."
Nghe vậy thì cảm tưởng đâu, mối quan hệ giữa cả hai vẫn còn có thể cứu vãn, Lý Ương lập tức cười rạng rỡ.
Trang Đông Khanh cũng cười theo, nhưng trong lòng thì rối bời, cảm xúc lẫn lộn.
Lời đã nói đến mức này, chắc chắn Lý Ương sẽ không rời đi ngay. Cửa hông không phải chỗ thích hợp để trò chuyện, Trang Đông Khanh đành dẫn hắn đến một nơi khác.
Đến khi trở lại Trang phủ, trời đã chập tối.
[“Đông Khanh huynh, dạo gần đây huynh thường đến chỗ đại phu sao? Có cần ta giúp gì không?”]
[“Thật ra, hôm ấy nhờ có huynh ta mới thoát nạn. Nếu không có huynh… Sau này, nếu huynh gặp khó khăn, cứ nói với ta. Chỉ cần có thể làm được, ta nhất định không từ chối.”]
Nhớ lại lời hứa của Lý Ương, Trang Đông Khanh chỉ cảm thấy bất lực.
Thật ra, ngay từ khoảnh khắc đỡ nam chính dậy, hắn đã mơ hồ đoán trước được chuyện này. Nhưng…
Khi thật sự nhận được lời đảm bảo ấy, hắn lại chẳng cảm thấy vui mừng chút nào.
Ở lại Trang gia chắc chắn chỉ có con đường chết.
Nhưng đi theo nam chính, cũng có khác gì nhảy vào hố lửa đâu?
Nghĩ mà Trang Đông Khanh đau cả đầu.
Chọn giữa cái chết và đau khổ kéo dài, Trang Đông Khanh hoàn toàn không biết nên quyết định thế nào.
Trở về viện, hắn giấu kỹ gói thuốc khiến mình phiền lòng, rồi ngồi thẫn thờ một lúc. Cuối cùng, ném hết mọi chuyện ra sau đầu, Trang Đông Khanh quyết đoán kéo Lục Phúc đi ăn cơm.
Ăn cơm ăn cơm, trăm nghìn chuyện trên đời, ăn cơm vẫn là chuyện lớn nhất.
---
Trải qua hai phen kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn, Trang Đông Khanh cũng mạnh dạn hơn, lần lượt tìm gặp Trang lão gia và phu nhân.
Hắn muốn khuyên Trang lão gia từ bỏ phần công vụ có liên quan đến kỳ thi mùa xuân. Nhưng vừa mở lời đã bị chửi té tát.
Phu nhân nghe hắn nói hết dầu đuôi câu chuyện, nhưng sắc mặt bình thản, không mấy bận tâm. Bà ta chỉ dặn dò hắn lo chuẩn bị khoa cử, đừng suy nghĩ viển vông, hòng nương nhờ quyền quý, sau đó bảo nhũ mẫu thân tín tiễn hắn ra ngoài.
Dù đã đoán trước kết quả, nhưng ít nhất, hắn cũng đã cố gắng.
Vài ngày sau, trường thi mở cửa, khoa cử mùa xuân chính thức bắt đầu.