Một số thông tin cần phải loại bỏ, chẳng hạn như có người nói giá thịt Lục thị quá đắt, cần giảm giá; hoặc có người bảo Lục thị nên mua hẳn một trang trại riêng. Những đề xuất kiểu này không thể đưa vào báo cáo.
Văn Diệu đang nhập ý tưởng vào tài liệu trên máy tính, quá mức tập trung nên không nhận ra bầu không khí xung quanh bỗng nhiên im bặt. Đó là kiểu im lặng giống như khi giám thị đột ngột xuất hiện trong lớp học vậy.
"Cạch cạch cạch", tiếng gõ bàn phím của Văn Diệu vang lên rõ mồn một giữa không gian yên tĩnh.
"Khụ khụ, tiểu Văn, mệt rồi thì nghỉ chút đi. Công ty đâu có bắt ép nhân viên đến mức ngay cả uống nước cũng không có thời gian."
Văn Diệu mất mấy giây mới phản ứng lại được. Tiểu Văn là gọi cô sao? Sao đột nhiên lại đổi cách xưng hô?
Cô quay đầu lại— và đối diện ngay với Lục Đạo, người đã lặng lẽ đứng bên cạnh cô từ lúc nào không hay, khí thế mạnh mẽ.
Anh ấy làm gì ở đây?!
“Lục tổng, tin đồn đúng là đáng ghét, nhưng Văn Diệu thì vô tội. Ba tháng tới tôi nhất định sẽ dẫn dắt cả nhóm cải thiện thành tích, nhưng cô ấy là người mới, chỉ có thể làm theo hướng dẫn của chúng tôi. Nói thẳng ra, nếu cô ấy không qua được thử việc, thì đó là do tôi không có năng lực. Vì vậy… có thể nào cho cô ấy thêm một cơ hội không?”
Lục Đạo dù mang gương mặt lạnh như băng, nhưng không phải kiểu lãnh đạo chỉ tay năm ngón, anh biết lắng nghe: “Anh nói tiếp đi.”
Tổ trưởng Đỗ vò mái tóc thưa của mình, cười gượng gạo: “Nhóm 1, nhóm 2, nhóm 3 đều khá bận, hay là điều Văn Diệu qua nhóm khác giúp đỡ?” Dù sau này có quay về hay không thì cũng được, với năng lực của cô, chỉ cần qua thử việc là có thể tỏa sáng ở bất cứ đâu. Quan trọng là đừng để tôi làm liên lụy đến cô ấy.
Lời vừa dứt, Văn Diệu lập tức phản đối! Trong cơn bối rối, cô theo bản năng dùng thủ ngữ: Em không muốn rời khỏi nhóm 7, mọi người đối xử với em rất tốt. Dù em có muốn vì anh mà ở lại, em cũng không thể làm như vậy.
Ngón tay cô di chuyển nhanh như gió, những người không hiểu thủ ngữ đều thấy cô như đang làm phép.
Cả văn phòng đồng loạt đờ người ra nhìn Văn Diệu, lúc này cô mới nhận ra mình đã lỡ lời. Nghĩ đến nội dung vừa "nói" bằng tay, cô toát mồ hôi lạnh. Sao lại vô tình thốt ra lời trong lòng chứ!
May mà Lục Đạo không biết thủ ngữ, nếu không câu “vì anh” kia chắc chắn sẽ làm cô bại lộ mất!
Vội vàng chỉnh lại câu chữ, cô gõ lên điện thoại rồi giơ lên cho Lục Đạo xem:
Xin lỗi Lục tổng, tôi không đồng ý. Tôi muốn cùng đồng nghiệp nhóm 7 đồng cam cộng khổ. Nếu ba tháng sau không qua thử việc cũng không sao, tôi vẫn biết ơn Lục thị và mọi người.
Lục Đạo im lặng nhìn màn hình, trên mặt không có chút nghi ngờ hay giận dữ vì bị phản bác. Anh như thể có thể tiếp nhận mọi chuyện, đồng thời cũng có cách ứng phó với tất cả.
Anh gật đầu: “Được, tôi tôn trọng quyết định của cô. Cố lên.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, hướng thẳng đến thang máy. Trợ lý theo sát phía sau.
Lúc này, Apple không kìm được nữa. Lục Đạo đã đích thân xuống đây, vậy mà chỉ quan tâm đến đương sự mà không trừng trị những kẻ tung tin đồn? Lẽ nào không ai phải chịu trách nhiệm? Cindy vắng mặt, nhưng nhóm 1 vẫn còn ba con khỉ tinh ranh kia kìa!
Cô ấy nhanh chóng đuổi theo Lục Đạo, cười nịnh nọt: “Lục tổng định về rồi ạ? Hay là nhân tiện ghé qua các nhóm khác? Ví dụ như nhóm 1, nhóm dẫn đầu doanh số ấy?”
Là người biểu hiện cảm xúc ra ngoài rõ rệt, Apple chẳng cần Lục Đạo phải suy đoán cũng biết cô đang gián tiếp tố cáo nhóm 1 là thủ phạm lan truyền tin đồn. Nhưng chuyện này có liên quan đến lợi ích của một số người, Lục Đạo không tiện ra mặt.
Trợ lý tiểu Mã lập tức lên tiếng với thái độ lịch sự: “Xin lỗi, Lục tổng còn có cuộc họp, sau này sẽ có dịp ghé thăm các bộ phận khác.”
Đúng lúc thang máy đến nơi, anh ta còn nói thêm một câu “Làm phiền cô rồi” coi như lời từ chối lịch sự, sau đó tiễn Lục Đạo vào thang máy, bản thân cũng theo vào rồi nhấn nút đóng cửa.
Apple trơ mắt nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, cũng giống như cơ hội trả thù Cindy và đồng bọn đang tuột khỏi tay cô ấy. Thật đáng tức giận, mà cũng chẳng làm gì được!
Thang máy chậm rãi đi lên, bên trong chỉ còn Lục Đạo và tiểu Mã.
Là người trực tiếp xử lý vụ tuyển dụng đặc biệt này, tiểu Mã biết rõ Lục Đạo chính là người đã đặc cách đưa Văn Diệu vào công ty. Nghĩ đến tình hình nhóm 7, anh ta hơi lo lắng: “Lục Tổng, thành tích nhóm 7 thực sự rất đáng ngại, kỳ kiểm tra cuối tháng 8 có cần tôi…”
Mở cửa sau cho cô một lần, thì lần hai cũng dễ dàng thôi mà.
Ai ngờ Lục Đạo lắc đầu, giọng điệu hiếm hoi có chút kiên định: “Cậu cũng giống tổ trưởng nhóm 7, không tin cô ấy.”
Tiểu Mã định phủ nhận. Không, anh ta không có!
Trong thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất của Lục thị, trên tường dán một tấm poster về cuộc thi huấn luyện chó, nhìn có vẻ chẳng hề liên quan đến phong cách công ty.
Lục Đạo nhìn tấm poster, khóe miệng khẽ cong lên. Anh đột nhiên đổi chủ đề: “Cậu để ý đến danh sách dự thi từ các bộ phận chưa?”
Tiểu Mã ngơ ngác: “Hả?”
Lục Đạo: “Văn Diệu thông minh hơn phần lớn nhân viên của tập đoàn. Cô ấy nhất định sẽ qua thử việc.”
Tiểu Mã mở to mắt kinh ngạc. Nhưng chỉ một lát sau, anh ta nhanh chóng hiểu ra ẩn ý trong lời Lục Đạo, khóe môi cũng nhếch lên.
“Xem ra, hội đồng quản trị nên học hỏi cô ấy một chút. Vụ mở đường dây thức ăn cho chó mà ngài đề xuất, họ còn phản đối đến mức làm ầm lên với Lục lão tổng kia mà. Đến cả một cô gái trẻ cũng hiểu được ý tưởng của ngài hơn họ.”