Nghi phi nhếch môi cười, nhìn dáng vẻ cúi đầu nhẫn nhịn của Liễu Hạm Vãn mà trong lòng cảm thấy sảng khoái. Những phi tần khác cũng nhịn không được mà bật cười. Dù trong khoảng thời gian này đã chứng kiến không ít lần, nhưng mỗi khi thấy Liễu Hạm Vãn bị chèn ép, bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng hả hê.
Nàng ta được sủng ái thì sao chứ? Chỉ cần nhìn thấy nàng chịu thiệt, người trong cung đều lấy làm vui mừng.
Nghi phi thản nhiên nói: “Chúng ta thân là phi tần, vạn sự đều phải lấy sức khỏe của Hoàng Thượng làm trọng. Tuyệt đối không thể làm ra những chuyện yêu mị mê hoặc hay lộng hành quá phận. Liễu Thường Tại, ngươi có hiểu không?”
Liễu Hạm Vãn nén giận, giọng nói có chút cứng nhắc: “Thần thϊếp hiểu.”
Nghi phi gật đầu, tỏ vẻ như đang răn dạy vì muốn tốt cho nàng, còn không quên bồi thêm một câu: “Chỉ hiểu thôi thì chưa đủ, phải ghi nhớ trong lòng, làm cho đúng, đó mới là thật sự thấu hiểu.”
Liễu Hạm Vãn: ……
Ngay cả khi Hoàng Thượng không đến chỗ nàng, cũng chưa chắc đã đến cung của Nghi phi.
Chuyện này chẳng lẽ chỉ là lỗi của riêng nàng sao?
Lúc bãi giá sau buổi thỉnh an, Liễu Hạm Vãn vẫn mang một bụng tức giận. Khi bước đi trên đường, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn bình thường.
Xảo Vân luôn hầu hạ bên cạnh nàng, tất nhiên hiểu rõ chủ tử của mình đã chịu bao nhiêu ấm ức.
Nàng ta lo lắng nhìn Liễu Hạm Vãn, thấp giọng nói: “Chủ tử, Nghi phi nương nương cứ nhằm vào người mãi thế này, nếu còn tiếp tục như vậy, e là không ổn.”
Nghi phi không đơn thuần chỉ là bực bội rồi nói vài câu mỉa mai. Rõ ràng đối phương đang cố ý gây khó dễ. Liễu Hạm Vãn đã nhẫn nhịn đến mức này rồi, nhưng chỉ cần nàng vừa mở miệng, Nghi phi liền lập tức chèn ép, không cho nàng cơ hội phản bác.
Nhưng Liễu Hạm Vãn vẫn tiếp tục nhẫn nhịn.
Bởi vì nàng được sủng ái, mà trong hậu cung này, đâu phải cứ muốn im lặng là có thể giữ được bình yên? Càng im lặng, người chủ động tìm đến gây chuyện với nàng lại càng nhiều.
Đặc biệt là sau khi Nghi phi ra mặt, những kẻ khác cũng càng thêm lấn tới, muốn chế giễu nàng.
Dù vị trí của Liễu Hạm Vãn trong hậu cung không phải là cao nhất, nhưng cũng đủ để những phi tần khác không dám xem thường. Khi có người đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nàng bắt buộc phải đáp lời, không thể làm ngơ.
Mặc dù trong lòng nàng đầy phẫn nộ, nhưng lý trí vẫn còn.
Thực ra, nàng đã sớm lường trước chuyện này.
Liễu Hạm Vãn khẽ giọng nói: “Việc này, đối với chúng ta chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Xảo Vân sững sờ: “Chuyện tốt?”
Liễu Hạm Vãn cười nhạt, ánh mắt lóe lên một tia thâm trầm: “Hoàng Thượng của chúng ta, anh minh thần võ. Những chuyện xảy ra trong hậu cung này, ngài sao có thể không nhìn thấu? Ta nhẫn nhịn vì con trai, biết đâu Hoàng Thượng lại đang lặng lẽ để mắt tới?”
Người phụ nữ mình yêu thương lại vì con mà nhẫn nhịn chịu đủ ấm ức, tấm lòng lương thiện như thế, Hoàng Đế chỉ càng thêm thương tiếc nàng.
Tối nay, thái giám đã sớm truyền tin rằng Hoàng Thượng muốn triệu nàng thị tẩm.
Người trong điện lập tức vui mừng, tất cả đều vội vàng chuẩn bị. Liễu Hạm Vãn được hầu hạ rửa mặt, trang điểm, khoác lên mình bộ váy lụa màu lam nhạt. Sau đó, nàng đứng đợi bên ngoài cung, dưới bóng đêm tĩnh lặng.
Khi Hoàng Đế đến, liền nhìn thấy nàng đứng trước cửa cung, ánh đèn l*иg lay động trong gió, bóng dáng nữ tử mảnh mai phủ lên một tầng sầu bi nhàn nhạt.
Thế nhưng, đôi mắt nàng lại dịu dàng ôn nhu, đến khi ánh nhìn chạm vào hắn, trong mắt lập tức ánh lên ý cười.
Liễu Hạm Vãn bước lên vài bước, nhẹ nhàng hành lễ: “Hoàng Thượng, thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Nàng hơi cúi người, Hoàng Đế lập tức đưa tay đỡ nàng dậy: “Gió đêm lạnh thế này, sao không vào trong mà chờ?”
Liễu Hạm Vãn ngẩng mặt lên, nụ cười rạng rỡ. Dưới ánh trăng, gương mặt trắng ngần, mềm mại như ngọc, càng thêm vài phần kiều diễm. Nàng khẽ nói: “Thần thϊếp không thấy lạnh. Biết Hoàng Thượng sắp đến, liền ra ngoài đợi một chút.”