Hoàng Đế nắm lấy tay nàng, nhíu mày: “Tay lạnh thế này mà còn nói không lạnh?”
Liễu Hạm Vãn bật cười, vô thức tựa sát lại gần.
Hai người tay trong tay bước vào bên trong. Sau khi trò chuyện một lát, Hoàng Đế bỗng nhiên hỏi:
“Trẫm nghe nói hôm nay ngươi bị ức hϊếp?”
“Ân?” Liễu Hạm Vãn khẽ sững sờ.
Nàng đã sớm biết, những chuyện xảy ra trong cung này vốn không thể giấu nổi Hoàng Đế. Nhưng trong tình huống này, nên đáp thế nào mới có thể khiến hắn càng thêm thương tiếc mình đây?
Suy nghĩ chỉ lướt qua trong giây lát, nàng liền nhanh chóng phản ứng, lập tức ôm lấy cánh tay Hoàng Thượng, nụ cười trên mặt mang theo một tia tinh nghịch:
“Cũng không thể coi là bị ức hϊếp. Chẳng qua mọi người chỉ đang ghen tỵ vì thần thϊếp được Hoàng Thượng sủng ái mà thôi, thần thϊếp đâu có để trong lòng.”
Hoàng Đế cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hắn lướt qua nụ cười lanh lợi trên môi nàng, lại thu trọn cả sự hâm mộ ẩn sâu trong đáy mắt.
Không thể phủ nhận, Liễu Hạm Vãn thực sự có một gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Dáng vẻ thế này, chẳng những không khiến người ta chán ghét, mà ngược lại còn khiến lòng hắn xao động.
Hoàng Đế mỉm cười: “Tấm lòng của ngươi cũng rộng rãi đấy.”
Thế nhưng hắn biết rõ, Liễu Hạm Vãn vẫn luôn lo lắng cho Cửu hoàng tử, cũng chính vì Cửu hoàng tử mà nàng mới nhẫn nhịn sự chèn ép của Nghi phi bấy lâu nay.
Từ khi mang thai, nàng đã thấp thỏm bất an, đến giờ đây, trên người vẫn mang theo nét u sầu nhàn nhạt.
Nói đi cũng phải nói lại, mỹ nhân thoáng vương sầu lại mang theo một phong vị đặc biệt.
Hoàng Đế không nói gì thêm, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại càng thêm thuận mắt.
Dù vậy, hắn cũng không có ý định đưa Cửu hoàng tử trả về cho nàng.
Quy củ không thể phá.
Ngay cả sau này, dù Liễu Hạm Vãn có bước lên vị trí cao hơn, hắn cũng sẽ không để nàng mang Cửu hoàng tử về nuôi dạy.
Đã giao cho Nghi phi dưỡng dục, vậy thì Cửu hoàng tử chính là người của Nghi phi.
Trong mắt Hoàng Đế, việc giao hài tử của Liễu Hạm Vãn cho Nghi phi nuôi dưỡng không hề có ý đối xử tệ bạc với nàng. Dù sao, địa vị của Nghi phi cũng rất cao.
“Hảo, nghỉ ngơi đi.”
Ở bên cạnh Hoàng Đế, Liễu Hạm Vãn lập tức thu lại dáng vẻ u sầu vì lo lắng cho hài tử. Vốn dĩ, đó cũng chỉ là chút biểu hiện kín đáo nàng cố tình để Hoàng Đế nhìn thấy mà thôi. Lúc này, nghe hắn nói muốn nghỉ ngơi, nàng lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn cúi đầu tiến lên, đôi mắt long lanh như nước, giọng nói mềm mại như tơ.
Ánh mắt Hoàng Đế trầm xuống, bàn tay lớn đưa ra ôm lấy nàng.
Một đêm triền miên…
—
Sáng sớm hôm sau, khi Liễu Hạm Vãn tỉnh dậy, liền nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Xảo Vân.
Nàng khẽ nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vui sao? Ngươi cười đến mức này.”
Tối qua quá mức mệt mỏi, sáng nay khi Hoàng Đế rời đi, nàng thậm chí còn không thể dậy nổi để hầu hạ hắn mặc y phục, càng không nói đến việc tiễn hắn. Nhưng có lẽ, đây cũng xem như một bằng chứng ngầm cho thấy năng lực của Hoàng Đế.
Khoảng thời gian này, Liễu Hạm Vãn lại càng hợp ý hắn hơn, nên dù nàng không tiễn, Hoàng Đế cũng chẳng hề tức giận, ngược lại còn để mặc nàng tiếp tục nghỉ ngơi.
Thế là nàng cứ ngủ một giấc đến tận bây giờ.
Lúc này, thời gian cũng không còn sớm, nàng còn phải đến Trường Xuân Cung thỉnh an Hoàng Hậu.
Trong lúc các cung nữ hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu, Xảo Vân cao hứng báo tin: “Chúc mừng chủ tử, sáng nay Hoàng Thượng đã phong ngài làm Quý nhân!”
Quý nhân, chỉ cách tần vị một bước nữa.
Mặc dù phong tần không phải chuyện dễ dàng, nhưng dù sao, được phong lên Quý nhân cũng đã là một bước tiến lớn, càng gần mục tiêu hơn một chút.
“Thật sao?” Giọng Liễu Hạm Vãn vô thức cao lên.