Tô Thục Quyên ngược lại không có đuổi theo ra ngoài mà là nhìn chằm chằm Hoắc Kiều San như muốn soi xét gì đó.
Cô ta là thật sự có bệnh thần kinh sao? Súng trong tay khi nãy bắn chuẩn như vậy, người bị điên khùng ai mà làm nổi được chứ?
Má Vương ôm chặt lấy Kiều San, miệng không ngừng trấn an nàng. Kiều San ngược lại giống như vừa trải qua một trận kinh hoàng, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Mộ Ảnh Quân sai người giải quyết tốt hậu quả, bắt được một vài người trong đám thích khách kia, hắn nói phải thẩm vấn đến cùng. Giao nhiệm vụ xong xuôi hắn mới tiến đến, chứng kiến Kiều San đang run rẩy trong ngực má Vương, hắn liền ngồi xổm xuống bên cạnh, một tay nắm lấy cằm nàng kéo vào trong ngực: “Bay nãy nổ súng rất dũng cảm mà, sao bây giờ lại sợ hãi như vậy rồi?” Hắn khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà tứ đầy nguy hiểm.
Hoắc Kiều San mở to mắt nhìn Mộ Ảnh Quân, đáy lòng cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đáng sợ. Hẳn là hắn đã có được tình báo là tối nay sẽ có người tới hành thích, cho nên sáng nay hắn mới cố ý ôm nàng lên ngựa dở trò mập mờ trên đường với nàng, làm cho người khác đồn đại về hắn, nói hắn tham luyến vẻ đẹp của nàng, muốn động phòng với nàng ngay trên xe lửa. Lại để cho Tư phó quan mặc đồ giống với hắn, ở trong phòng nàng mở nhạc, dưới ngọn đèn trong đêm tối, bóng lưng nhìn qua rất giống nhau, chẳng trách nàng thấy có điều khác lạ. Phùng Thế Phong tâm cơ không đủ sâu, dĩ nhiên sẽ cho rằng Mộ Ảnh Quân đang ở đây với nàng.
Mộ Ảnh Quân muốn để Phùng Thế Phong gϊếŧ chết nàng, hắn lúc này sẽ bắt được Phùng thất thiếu. Mà mục đích ở đây chỉ có một, hắn muốn dùng Phùng Thế Phong để uy hϊếp Phùng Đức Trọng!
Mặc dù Phùng Thế Phong đã đoạt tuyệt quan hệ phụ tử với Phùng Đức Trọng, nhưng Phùng Đức Trọng lại rất yêu thương đứa con trai thứ bảy này, Phùng Thế Phong từ nhỏ xuất sắc, là người mà ông ta tâm đắc nhất. Cho dù là đoạn tuyệt quan hệ phụ tử thì chắc chắn ông ta sẽ không khoanh tay ngồi yên. Cuối cùng sẽ đạt được một số lợi ích thương mại. Mà hắn lại không muốn để nàng làm vợ, để nàng chết như vậy cũng có lợi, đây chính là một mũi tên trúng hai đích, cực kỳ tinh diệu.
“Cô gia, ngài đừng dọa tiểu thư nhà chúng tôi như vậy nữa. Xin ngài hãy mau tìm đại phu đến xem bệnh cho tiểu thư đi.” Má Vương ở bên cạnh cầu khẩn nói.
Mộ Ảnh Quân vuốt ve cằm của nàng, ý cười trên miệng càng sâu, nói: “Quyên nhi, em đến đến sắp xếp cho thiếu phu nhân sang một toa xe khác, sau đó lại gọi quân y đến xem bệnh cho phu nhân. Có việc gì quan trọng lập tức báo lại ngay.” Dứt cây hắn liền buông cằm nàng ra, không dư thừa thêm một câu mà xoay người rời đi.
Mộ Ảnh Quân trở lại phòng của mình, đối với Tư phó quan mở lởi: “Tư phó quan, ngươi nói một chút, Hoắc Kiều San này rốt cuộc là như thế nào?”
“Thuộc hạ hiện tại cũng mơ hồ vô cùng.” Tư phó quan nói, “Phu nhân nhìn không giống như là giả bộ, phát súng cô ấy bắn cũng chuẩn xác vô cùng, giống như là đã từng luyện qua, giống như là muốn liều mạng một phen vậy.”
Mộ Ảnh Quân thoáng chút trầm ngâm, chẳng lẽ Hoắc gia nuôi dạy nữ nhi cũng giống nam nhân sao? Ngay cả cưỡi ngữa, bắn súng đều dạy qua? Cái này nhưng là chưa từng nghe nói đến bao giờ.
“Những người bắt được kia thẩm vấn đến đâu rồi?”
“Đã lập tức thẩm vấn ngay, nhưng người nào người đấy đều kín miệng như bưng, cái gì cũng không nói.” Tư Hiển Nguyên khom lưng đáp.
“Muốn đám người đó mở miệng thì còn nhiều cách. Trước tiên cứ áp giải đến Liêu Châu rồi tính sau. Lại điều tra một chút, Phùng Thế Phong cùng Hoắc gia có liên lạc hay không?" Mộ Ảnh Quân ra lệnh.
Đêm nay hết thảy mọi việc đều rất trùng hợp, Hoắc Kiều San nổi điên, Phùng Thế Phong lại nhân lúc hỗn loạn nhảy ra muốn ám sát hắn. Mà trong cả quá trình này Hoắc Kiều San đều giống như là đang giúp Phùng Thế Phong bỏ trốn. Có rất nhiều điểm đáng nghi.
“Vâng! Mộ thiếu!”
Tư Hiển Nguyên nhận lệnh rồi nhanh chóng lui ra, Mộ Ảnh Quân ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt ngày càng trở nên âm trầm. Mộ nhị thiếu phu nhân này của hắn càng ngày càng trở nên thú vị rồi.
Má Vương để cho hai nha đầu thu dọn đồ đạc của Kiều San, còn bản thân bà lại dìu nàng đến toa xe mới được sắp xếp để nghỉ ngơi.
“Phu nhân, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, chỉ sợ ngày mai cái gì đến cũng phải đến.” Tô Thục Quyên nói xong cũng đi ra ngoài,
Má Vương trong lòng không để ý lắm mà đỡ nàng đến bên giường nghỉ ngơi, “Tiểu thư, người hôm nay cũng mệt rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi. Người có bệnh như vậy phải nghỉ ngơi thật tốt, lần sau đừng dọa má Vương như vậy nữa.”
Trước đây anh cả nói nàng gả cho Mộ Ảnh Quân đển đánh cắp tình báo, nói sẽ có người tiếp ứng, chỉ sợ người này là má Vương. Kiều San cũng không hỏi nhiều, đêm nay giằng co như vậy là đủ rồi.
Nàng biết rõ đêm nay làm như vậy Mộ Ảnh Quân khẳng định sẽ sinh nghi ngờ, nhưng trong chốc lát, nàng cũng không còn cách nào khác. Nàng muốn bảo vệ tính mạng của bản thân, lại muốn cứu những người thanh niên kia, đặc biệt là Phùng Thế Phong, hắn là nhân vật nổi tiếng trong lịch sử mà trước đây nàng chỉ có thể nghe qua môn lịch sử, là tài tử phong lưu, có thể tận mắt nhìn thấy, không cách nào có thể nhắm mắt làm ngơ để hắn bỏ mạng tại đây được!
Hoắc Kiều San nghĩ xong liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, chờ lúc nàng tỉnh lại, Mộ Ảnh Quân đã ngồi ở bên giường.
“Đêm qua làm ầm ĩ một đêm như vậy, phu nhân ngược lại lại ngủ ngon thật đấy.” Mộ Ảnh Quân cười nói.
“Tối hôm qua làm sao vậy?” Nàng khẽ ôm đầu, mày liễu khẽ nhíu lại giống như đang rất đau nhức, “Nhị thiếu, sao anh lại ở đây?”
Mộ Ảnh Quân bị vẻ mặt sinh động của nàng chọc cười: “Chẳng lẽ đám người hầu trung thành của cô không nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Má Vương đâu? Bà ấy đi đâu vậy?”
Kiều San một bộ dáng ngơ ngác không nhớ gì nhìn Mộ Ảnh Quân.
“Ngày hôm qua cô phát bệnh rồi.” Hắn ngược lại muốn xem nàng có thể giả bộ đến mức nào, liền làm như thật mà nhắc nhở nàng một tiếng.
“Phát bệnh? Phát bệnh gì?” Hoắc Kiều San vẻ mặt khó hiểu, “Tôi không có bệnh!”
“Má Vương nói bốn năm trước sau khi cô bị rơi xuống nước chết đuối được cứu lên đã mắc bệnh thần kinh. Ngày hôm qua cô phát bệnh, đem xem của tôi đập phá đến loạn cả lên, còn để cho thích khách muốn ám sát tôi chạy thoát.” Mộ Ảnh Quân nghiêm túc lặp lại tình huống đêm hôm qua.
Không biết có phải hay không là nàng giả bộ quá giống, Mộ Ảnh Quân đang thực sự hoài nghi nàng có bệnh hay không. Đúng là hắn nhớ rõ cô bé trước mắt lần đầu tiên gặp hắn rất cơ trí, còn có đêm hôm qua nàng nổ súng chính xác như vậy, bệnh ở đâu ra chứ?
“Sao có thể chứ?” Vẻ mặt Hoắc Kiều San dường như không tin, “Tôi không có bệnh, mẹ tôi chưa từng nói qua là tôi có bệnh!”
“Vậy cô nhìn một chút xem, có phải bây giờ cô đang ở một khoang xe khác hay không?” Mộ Ảnh Quân chăm chú nhìn nàng, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra sơ hở.
Hoắc Kiều San nhìn xung quanh một chút, khoang xe này không có những thứ tinh xảo hoa lệ như hôm qua, giường cũng không phải kiểu dáng như ghế quý phi. Nàng có chút cảnh giác ôm lấy chăn mỏng nhìn hắn chớp mắt: “Mộ nhị thiếu không phải là lại muốn giễu cợt tôi, đêm qua liền âm thầm đổi tôi sang khoang xe khác chứ?”
Mộ Ảnh Quân bật cười, nha đầu này thật biết giả bộ, chỉ là một đứa nhỏ mới mười sáu mà xem ra tâm trí cũng tinh tường giống như người lớn rồi. Hắn không nói gì liền đứng đậy đi ra ngoài, má Vương nhanh chóng đi tới , chột dạ giải thích: “Cô gia, đều là lão nô sai, trước đây chưa nói với ngài. Bệnh này của tiểu thư nhà chúng tôi mấy năm trước có cơ duyên được một danh y chữa trị, cuối cùng cũng có hiệu quả. Tiểu thư đã lâu không phát bệnh rồi. Phu nhân cứ nghĩ bệnh đã hết nên chưa có nói với ngài, cũng không để tôi nói với ngài. Thời điểm tiểu thư phát bệnh tâm tính rất tệ, chắc hẳn sau này sẽ phải tiếp tục trị thêm.” Má Vương nói rất chuẩn xác, giống như là thật, khiến hắn thiếu chút nữa là tin.