“Tôi muốn gặp Mộ Ảnh Quân, có nghe thấy không, tôi muốn gặp Mộ Ảnh Quân!”
Nàng hơi hơi né tránh ánh mắt của đám binh sĩ tiếp tục giả điên, có một người binh sĩ nghĩ muốn đoạt lại khẩu súng trên tay nàng, không ngờ tới Hoắc Kiều San đột nhiên nã một phát súng. Phát súng này vừa vặn bắn trúng mũ của Tư phó quan. Súng của nàng tuy rằng có hiệu quả cách âm, nhưng mà thanh âm này ở trong khoang xe nhỏ này cũng đủ dọa người. Nàng lại tiếp tục, “Các người đừng tới đây, mau gọi Mộ Ảnh Quân ra đây, tôi muốn gặp hắn. Tôi muốn hắn cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, vì cái gì phải đối với tôi bạc tình đến như vậy?"
Má Vương phản ứng rất nhanh, vội vàng ôm lấy một vị binh sĩ bên cạnh dập đầu cầu khẩn: “Cầu xin ngài, van xin ngài, quân gia, xin ngài hãy thương xót tiểu thư nhà chúng tôi đi! Đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy phát bệnh nặng thêm nữa!”
Đương lúc Tư phó quan nghĩ đông nghĩ tây, nhất định phải xin chỉ thị Mộ thiếu, tình huống này rất đáng ngờ thì một viên đạn sượt qua đỉnh đầu bắn xuyên qua mũ hắn, Từ Hiển Nguyên nghĩ mà lạnh sống lưng, thiếu chút nữa.... Thật khiến người khác sợ hãi. Hắn mặc dù có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, cũng không phải là chưa từng ăn đạn, nhưng mà lúc này đây, cảm giác cái chết trong chớp mắt này quả thực rất khủng bố. Liền phất tay ra chỉ thị để đám binh sĩ phía sau chạy đi gọi người.
Lúc vệ quân hồi báo cho Mộ Ảnh Quân nói tân thiếu phu nhân phát tác bệnh thần kinh, nói muốn gặp hắn, lông mày Mộ Ảnh Quân không khỏi nhíu chặt.
“Sao tôi lại chưa từng nghe nói Hoắc tiểu thư còn có bệnh thần kinh?”
“Vừa nãy vυ' nuôi bên cạnh phu nhân nói, lúc còn bé phu nhân từng bị chết đuối, từ đó về sau liền mắc phải căn bệnh này.”
Mộ Ảnh Quân nghe mà cảm thấy buồn cười, “Tôi còn không biết đến việc sau khi bị ngạt nước sẽ để lại di chứng là bệnh thần kinh đấy.”
“Thuộc hạ cũng không biết, phu nhân ở đó nổi điên, còn bắn rơi mũ của Tư phó quan nữa.”
Mộ Ảnh Quân nghe đến đây liền nhảy dựng lên: “Trong tay cô ta còn có vũ khí?”
“Phải. Hình như là một cây súng lục của nước Đức.” Vệ quân gian nan trả lời.
“Vị tân phu nhân của Mộ thiếu ngài cũng có chút thú vị đấy.” Một bên Tô Thục Quyên cũng ngồi dậy từ trên giường, khóe miệng lộ ra nụ cười hứng thú.
Mộ Ảnh Quân không cười nổi, hắn suy nghĩ một vòng rồi đứng dậy mặc quần áo, “Ta qua xem sao.”
“Mộ thiếu, bây giờ ngài qua đó e rằng sẽ phá tan kế hoạch mất.” Tô Thục Quyên ở bên cạnh nhắc nhở.
“Cũng chỉ là mấy tên nhãi ranh, đến một người thì bắt một người.” Mộ Ảnh Quân vừa nói vừa chỉnh lại quần áo, “Em ngủ trước đi!”
“Em đi cùng anh qua đó.” Tô Thục Quyên nói, cũng đứng dậy bắt đầu mặc quần áo. Mộ Ảnh Quân cũng không ngăn cản, mặc xong quần áo liền một đường đi qua đó.
Đợi đến khi qua tới toa xe của Kiều San, đồ đạc trong gian phòng đều đã bị nàng đập tan tành thành mớ hỗn độn. Hoắc Kiều San vừa thấy Mộ Ảnh Quân tới thì khóc càng thêm thương tâm: “Mộ Ảnh Quân, anh cái tên xấu xa này, anh tại sao lại muốn nhục mạ tôi, khiến tôi không còn mặt mũi nào để gặp người ngoài như vậy chứ? Anh mau dừng xe, tôi phải đi về, tôi muốn đi về nhà.”
Mộ Ảnh Quân nhìn chằm chằm Hoắc Kiều San, quần áo trên người nhăn nhúm, đến đầu tóc cũng trở nên rối bời, trên mặt đều là nước mắt nước mũi, nhìn vô cùng nhếch nhác. Nàng rốt cuộc là thật sự điên hay là đang giả điên?
“Cô gia, người mau cứu tiểu thư của chúng ta đi. Tiểu thư lúc mười hai tuổi nghịch nước không may bị trúng gió, từ đó có bệnh thần kinh này. Một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy cũng không chịu nổi đâu. Xin ngài hãy cứu lấy tiểu thư, cứu lấy tiểu thư. Lão nô cầu xin ngài!” Má Vương quỳ gối bên chân Mộ Ảnh Quân mà khóc rống lên.
“Tôi cũng không phải đại phu, tôi làm sao mà cứu được?” Mộ Ảnh Quân nhẹ giọng nói một câu, hiển nhiên không đem bệnh của Hoắc Kiều San để trong lòng.
“Mộ Ảnh Quân, anh mau cho xe dừng lại, tôi muốn về nhà, tôi muốn đi tìm cha, tìm anh cả.”
Hoắc Kiều San kích động nói, súng trên tay cũng bắt đầu khua loạn, lại bắt trúng một chiếc đèn trên tường.
Mộ Ảnh Quân một giây trước còn bình thản xem kịch, giây sau liền có chút sững sờ, Hoắc Kiều San này cư nhiên lại làm liều, một phát bắn liền làm chiếc đèn ở trên đầu hắn vỡ tan. Trong khoảng ngắn thời gian toa xe rơi vào một mảnh tăm tối mơ hồ, đột nhiên nghe được mấy tiếng súng vang lên, sau đó đèn lại được bật lên.
Một thanh niên nhân lúc hỗn loạn liền nhảy ra, móc súng dí vào huyệt thái dương của Mộ Ảnh Quân, “Thả bạn học của tôi ra, lập tức dừng xe.”
Người thanh niên này lá gan quá lớn, Kiều San hoàn toàn không nghĩ tới hắn không thừa dịp hỗn loạn chạy thoát thân mà ngược lại lại muốn nhân cơ hội tiếp tục ám sát Mộ Ảnh Quân.
Mộ Ảnh Quân nhìn về phía Hoắc Kiều San, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười thần bí. Hắn thong dong nói với thanh niên đanh dí súng vào trán mình: “Phùng thất thiếu, ngươi dù có gϊếŧ ta thì cũng không thể an toàn rời đi.”
Vẻ mặt Kiều San có chút kinh ngạc, bề ngoài giống như là ngây thơ không biết chuyện gì, trong đầu lại âm tầm nhảy số. Phùng thất thiếu, Phùng Thế Phong, đứa con thứ bảy của Phùng Đức Trọng. Người khởi xướng đầu tiên của tạp chí thanh niên mới, về sau xuất ngoại du học, sau khi về nước rất có triển vọng, từng đảm nhiệm vai trò bộ trưởng bộ ngoại giao của tổ chức chính phủ phía nam, người đề xướng chủ nghĩa Tam Dân, là học trò của Tôn tiên sinh, Tôn Trung Sơn. Người này trước đây khi chưa xuyên không đến nơi này Hoắc Kiều San đã được học qua, đám người này có vai trò quan trọng trong lịch sử.
Kiều San tim đập thình thịch, trên mặt vẫn còn giả bộ ngây ngốc: “Tôi phải đi về, tôi phải đi về.”
“Tiểu thư, tiểu thư, người bình tĩnh, đừng dọa má Vương.” Má Vương vội vàng chạy qua đó ôm lấy nàng, “Người đừng như vậy, mau bình tĩnh lại, người cứ như vậy phu nhân ở nhà làm sao mà yên tâm cho được, ngoan nghe lời má Vương.”
Kiều San nhìn thấy sau lưng Phùng Thế Phong có một người vệ binh muốn nổ súng, nàng liền giằng ra khỏi vòng tay má Vương, giãy dụa khiến giá treo quần áo đổ xuống, Phùng Thế Phong cảnh giác dí súng càng sâu, một tay áp chế Mộ Ảnh Quân đi lùi về phía sau, “Mộ Ảnh Quân, mau thả người!”
“Phùng thất thiếu, anh hôm nay làm như vậy, không sợ đả thương tình cảm giữa Mộ gia tôi và cha anh sao?” Mộ Ảnh Quân ngược lại rất ung dung bình tĩnh, quay đầu đối với Phùng Thế Phong cười nói.
“Đó là chuyện của ông ta, tôi cùng Phùng Đức Trọng đã đăng báo đoạt tuyệt quan hệ cha con rồi.” Phùng Thế Phong lạnh lùng nói, “Mộ Ảnh Quân, ngươi nếu như còn một tia lương tri thì đừng nên hợp tác cùng đám người Nhật Bản đó, làm ra những chuyện làm nhục chủ quyền đất nước như vậy sẽ bị báo ứng đó.”
Lúc này xe lửa đột nhiên ngừng, còn nghe được bên ngoài vang lên mấy tiếng súng. Hoắc Kiều San gặp tình huống lần này liền biết là không hay, chỉ đành ôm má Vương, trong miệng run rẩy mấy câu “Thật là sợ, sợ, sợ...”
Phùng Thế Phong chế trụ Mộ Ảnh Quân kéo xuống khỏi toa xe. Trong khi xuống xe bọn học đã có người đến tiếp ứng, Phùng Thế Phong vẫn chĩa súng về phía hắn: “Mộ Ảnh Quân, đừng trách tôi không niệm tình quen biết từ nhỏ, anh thông đồng với đám người Nhật làm chuyện thương thiên hại lý, người nào gặp cũng hận đến không thể gϊếŧ ngàn lần.”
Nhưng mà Phùng Thế Phong chưa kịp bóp cò súng đã bị Mộ Ảnh Quân một cước đem súng đá rơi trên mặt đất. Phía sau Phùng Thế Phong còn có ngươi nổ súng yểm hộ, Mộ Ảnh Quân lên đạn bóp cò nhưng lại chỉ mơ hồ bắn trúng cánh tay hắn.
Lúc này đêm đã khuya, sương mù giăng kín lối, đây lại là vùng núi, hai bên giao chiến cũng trở nên bất lợi. Phùng Thế Phong biết đêm nay không gϊếŧ được Mộ Ảnh Quân, lợi dụng đêm tối liền nhanh chóng đào tẩu.