Vì tuổi tác không còn trẻ, lại thường bị người khác khuyên bảo về chuyện hôn nhân, Vương thẩm không ngại gợi ý một cách lộ liễu, cứ tưởng con trai mình còn có cơ hội. Bà cố gắng thúc đẩy, nhưng Cố Tư Thiên vốn đã khó chịu từ lâu, suýt chút nữa không nhịn được mà lên tiếng. May thay Ôn Trường Yên đứng ra can ngăn, ngăn cản một trận cãi vã không cần thiết.
“Tô nha đầu đã về rồi à~”
Nhưng không ai ngờ, Tô Triệt Ngọc vừa trở về, nàng chẳng buồn đáp lại lời Vương thẩm, chỉ lạnh lùng bước ngang qua, đi thẳng về phía hậu viện.
“Này...” Vương thẩm ngẩn người trước thái độ của Tô Triệt Ngọc. Từ trước tới nay, nha đầu này vẫn luôn lễ phép, chưa bao giờ tỏ ra vô lễ. Nhưng hôm nay là chuyện gì thế nhỉ?
Dẫu vậy, bà nhanh chóng gạt đi suy nghĩ, nhìn Ôn Trường Yên cười xã giao, rồi bắt đầu kể lể.
“Ôn chưởng quầy này, ngươi xem Tô nha đầu ấy từ nhỏ cha mẹ đều mất, chẳng có ai chăm sóc. Cả ngày quần quật trong tiệm thuốc này, cũng phải nghĩ tới chuyện ổn định chứ! Con bé lớn lên cũng xinh xắn, tính tình thì dịu dàng, nhưng cứ mãi xuất đầu lộ diện ở bên ngoài như thế, ta chỉ sợ bị người ta khi dễ...”
Vương thẩm nói giọng đầy vẻ thương cảm, nhưng Ôn Trường Yên chỉ muốn bà ta biến đi càng sớm càng tốt.
Không muốn phí thêm lời, Ôn Trường Yên nhanh tay bọc một gói thuốc, dúi vào tay bà ta. “Này, thuốc đây. Người cầm lấy rồi về đi.”
“Này? Ngươi đây là có ý tứ gì chứ?” Vương thẩm bối rối nhìn gói thuốc trong tay.
“Thuốc chữa bệnh về đầu óc, cho con trai người uống. Uống vào bệnh chắc sẽ đỡ hơn.”
—
Trong lúc đó ở hậu viện, Tô Triệt Ngọc bước đến trước mặt Cố Tư Thiên, ngồi xuống đối diện.
Cố Tư Thiên chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại quay về chăm chú khuấy nồi thuốc. Tuy không mấy để tâm, nàng ta vẫn hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Tô Triệt Ngọc tức giận đáp: “Con từ sát thủ tự nhiên bị trở thành kẻ bị truy nã. Đúng là mất mặt không chịu được! Hiện tại, tấm cáo thị truy nã con còn dán ngay trước cửa, chẳng lẽ con phải ngồi chờ chết sao?”
Cố Tư Thiên nhướng mày: “Thế giờ ngươi định làm gì?”
Ánh mắt Tô Triệt Ngọc lạnh lẽo, nàng nghiến răng nói: “Tìm tên họ Lương kia rôi tính sổ!”
Ý nghĩ này chính là điều đầu tiên lóe lên trong đầu nàng khi nhìn thấy bức họa truy nã kia.
Đến nay rất ít người biết được diện mạo thực sự của nàng dưới lớp mặt nạ. Nhưng ai đó lại có thể vẽ nó rõ ràng trên cáo thị truy nã. Ngoài tên Lương Hi Kính kia, chắc chắn không ai khác làm được chuyện này.
Cố Tư Thiên gật đầu, vẻ mặt điềm nhiên. Nàng ta không tỏ ra bất ngờ hỏi.
"Giá trị bao nhiêu ngân lượng?"
"Một vạn lượng bạc trắng."
"Quả là một cái giá cao, nhưng mạng của ngươi ở nơi khác còn cao hơn."
Câu nói này khiến Tô Triệt Ngọc ngạc nhiên.
"Có ý gì?"
Cố Tư Thiên phẩy phẩy lửa, có chút bất đắc dĩ nói với Tô Triệt Ngọc: "Các chủ nói với ta rằng Lương Hi Kính đã thuê thích khách để gϊếŧ ngươi. Nhưng trùng hợp thay, người hắn thuê cũng là thuộc hạ của các chủ. Các ngươi đều là đồng môn, không thể tàn sát lẫn nhau được."
Nghe xong, sắc mặt Tô Triệt Ngọc tái đi. Nàng nhận ra mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
“Nhưng ngươi cũng biết đấy,” Cố Tư Thiên nhún vai, tiếp tục, “Các chủ luôn làm việc theo cách ‘tiền trao cháo múc’. Lương Hi Kính đưa tiền, người nhận. Nên thủ hạ cũng phải làm tròn nhiệm vụ. Không có lý nào lại không làm.”
“Vậy là sao?” Tô Triệt Ngọc hỏi, giọng khô khốc, linh cảm điều gì đó không lành.
“Thế nên,” Cố Tư Thiên nhếch môi cười, “ngươi đến Tống phủ một chuyến, rồi diễn một màn kịch cho ra trò….”