Câu hỏi của Eli khiến Thẩm Ly không biết phải trả lời như thế nào. Thực ra, cậu đã bị phát hiện nhưng sự biểu hiện của Sở Uyên lại khiến cậu cảm thấy mơ hồ. Dù Sở Uyên là một người lạnh lùng nhưng anh lại không nhận ra thân phận gián điệp của Thẩm Ly mà chỉ đơn giản là bắt Thẩm Ly vì tự tiện chạy lên thư phòng.
Khi bị phát hiện thì việc bị một Alpha khác đánh dấu, bản thân cậu biết rõ đây là sự phản bội của cậu. Thậm chí, Thẩm Ly còn chủ động hôn Sở Uyên, mặc dù đây chỉ là hành động bất đắc dĩ. Eli từng ám chỉ chuyện này nhưng điều đó vẫn khiến cậu cảm thấy đau khổ và vì thế nên Thẩm Ly không thể trả lời ngay lập tức.
“Thẩm Ly?” Anna không kìm được, giọng nói có chút vội vàng.
“Không có.”
Thẩm Ly lại một lần nữa lấy lại bình tĩnh, giọng cậu hơi không chắc chắn nhìn vào mắt Eli và bổ sung: “Tôi tìm được rồi, anh ấy không nghi ngờ gì về thân phận của tôi.”
Cảm giác áy náy khiến Thẩm Ly không dám nhìn Eli lâu bất giác cậu chỉ biết cúi xuống uống một ngụm rượu để che giấu sự khó chịu. Trong ánh mắt cậu là nỗi khổ sở không thể giấu được.
Eli nghe Thẩm Ly nói vậy, rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng khi nhìn thấy sự đau khổ trong mắt cậu thì lòng Eli cũng không tránh khỏi sự đau đớn.
“Chỉ cần thành công là tốt rồi.” Giọng của Eli trầm xuống, cố gắng an ủi Thẩm Ly.
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ rời đi cùng nhau.”
Khi Eli nói câu này, ánh mắt hắn nhìn Anna, Thẩm Ly lại nhìn vào mắt Anna, đôi mắt cậu lộ ra sự thấp thỏm và mong chờ, rõ ràng là cậu bị cô quản lý.
Anna mỉm cười dịu dàng, nâng ly rượu lên, ba người chạm ly rồi cô nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên rồi.”
“Cậu tìm được ở đâu? Có dễ dàng không?” Lần đầu tiên có người tìm được nơi ẩn dấu, Anna không khỏi cảm thấy vội vàng. Cô hạ thấp giọng hỏi Thẩm Ly.
Sau một lúc im lặng, Thẩm Ly mới nhỏ giọng đáp: “Ở phòng ngủ chính nhưng không dễ lấy đâu.”
Khi những lời này được thốt ra, cả Eli và Anna đều hiểu ngay ý nghĩa của chúng.
“Đừng sợ.” Eli nói với giọng trầm thấp, hắn nắm chặt tay trái khiến các gân xanh trên mu bàn tay nổi lên trong tích tắc nhưng sau khi buông ra thì mọi thứ lại trở về bình tĩnh, giọng hắn vẫn ấm áp như thường: “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Thẩm Ly nhìn tay trái của Eli, thấy rõ các gân xanh nổi lên, cậu biết trong lòng Eli cũng không chịu nổi. Có thể tưởng tượng được, để lấy được thứ mà họ cần thì nhất định phải vào phòng ngủ của Sở Uyên. Cậu cảm thấy khổ sở đến không nói ra lời.
Lúc này, trong đại sảnh yến hội vang lên âm nhạc thư giãn báo hiệu màn vũ hội sắp bắt đầu.
Thẩm Ly đột nhiên cảm thấy có vật gì đó trong tay mình, theo bản năng nắm chặt. Anna nhanh chóng làm động tác và chắc chắn không ai để ý. Thẩm Ly cũng nhìn xung quanh thấy không ai chú ý đến họ.
“Nắm lấy cơ hội. Thuốc này là một loại thuốc ngủ không màu không mùi, chia làm ba lần uống, mỗi lần uống một ít vào trong cơ thể anh ta. Lần thứ ba sẽ làm anh rơi vào giấc ngủ say, nếu may mắn thì cậu sẽ có nửa giờ. Nhanh chóng sử dụng thuốc để hành động, nếu không...”
Anna nói nhỏ, nụ cười trên môi vẫn tươi đẹp nhưng khi nhìn vào mắt Eli, giọng nói của cô trở nên có chút bất đắc dĩ: “Nếu không, khi Eli bị độc phát tán thì chúng ta cũng không thể làm gì được.”
Lời nói đầy sự bất đắc dĩ nhưng cũng ẩn chứa uy hϊếp khiến Thẩm Ly hoảng loạn. Cậu vô thức nhìn về phía Eli.
Eli mỉm cười, khẽ lắc đầu, ý bảo Thẩm Ly không cần lo lắng nhưng trong mắt Thẩm Ly, Eli trông vẫn không được khỏe, sắc mặt hắn có chút tái nhợt so với trước.
Thẩm Ly có rất nhiều câu muốn hỏi Eli, muốn biết tình hình sức khỏe của hắn nhưng Anna vẫn ở đây.
“Có thể để tôi và anh ấy nói chuyện riêng được không?” Thẩm Ly lo lắng hỏi.
Anna mỉm cười, gật đầu rồi cầm ly rượu rời đi.
Thẩm Ly nhìn Anna rời đi một lúc mới chủ động nói chuyện với một người đàn ông bên cạnh, họ cười đùa rất hợp như một phần trong cách giao tiếp quyến rũ của những người phụ nữ đẹp trong các bữa tiệc.
“Gần đây thế nào? Họ có cho anh thuốc không?” Lo lắng về sức khỏe của Eli, Thẩm Ly nóng vội hỏi.
“Có cho, độc tính đã được ngăn chặn nhưng vẫn phải dựa vào việc em lấy được thứ đó, họ sẽ không để tôi chết đâu.”
Eli cười khổ, tìm cách nói đùa để giảm bớt không khí căng thẳng.
Nhưng khi hai người nâng cốc vì động tác nâng tay và Thẩm Ly cố ý nhìn vào, cậu phát hiện trên cổ tay Eli có một chút vết xanh tím lộ ra.
Nếu không vì điều này thì cậu sẽ không phải trở thành một gián điệp mà bị quản thúc và bắt buộc phải trộm đồ vật.
Nhận thấy Thẩm Ly nhìn vào vết thương, Eli khẽ cười, thu tay lại rồi kéo tay áo xuống để che giấu dấu vết trên cổ tay.
"Đừng lo lắng, đến lúc cần, tôi cũng sẽ đi cùng em."
Eli khẽ nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Ly tràn đầy nỗi nhớ nhung và tình cảm.
"Tôi đi trước, những thứ khác không quan trọng nhưng đừng để mình bị thương, nếu không tôi sẽ đau lòng."
Tình hình sắp tới có thể rất nguy hiểm. Khi thấy Anna đứng ở phía xa vẫy tay gọi, Eli liền xoay người rời đi. Trước khi đi, hắn nói khẽ một câu. Giọng nói trầm thấp, đến cuối lại như nghẹn ngào khiến Thẩm Ly càng thêm xót xa, mắt cay cay. Cậu hiểu Eli đang muốn nói điều gì.
Hai người như những người xa lạ tình cờ gặp nhau trong bữa tiệc. Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi thì mỗi người lại tách ra và đi tìm những người quen khác.