[Như vậy ta mới có thể sớm ngày trở thành hệ thống ưu tú, ta thật là quá thông minh!] Tam Tam âm thầm tự giơ ngón tay cái khen mình.
[Hệ thống thiên tài, chính là Tam Tam ta đây. Hệ thống ưu tú, không ai khác ngoài Tam Tam.]
Tam Tam lại bắt đầu ảo tưởng về cuộc đời "thống" sinh tốt đẹp của nó, nào biết ngày sau Lộng Nguyệt chỉ muốn đem nó tháo thành tám mảnh.
Khó trách sau này mỗi lần nàng cùng Tống Thanh Ngọc xảy ra tranh chấp, phạt hắn ngủ ở thư phòng, lại thấy một bóng người bên giường mình, đột nhiên có người đứng trước giường, suýt nữa dọa nàng ngất đi. Thì ra ngay từ đầu, hắn đã thích làm như vậy.
Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.
Rất nhanh đã đến sáng sớm ngày thứ hai, Lộng Nguyệt bị tiếng mưa bên ngoài đánh thức.
"Lục Yêu, ta đói bụng." Lộng Nguyệt sau khi rửa mặt, trang điểm xinh đẹp cho mình, lại cảm thấy đói vô cùng.
Yến tiệc tối qua cũng chẳng ăn được bao nhiêu, sáng tỉnh dậy liền thấy đói bụng.
"Vậy Lục Yêu lập tức đi lấy đồ ăn sáng." Lục Yêu chậm rãi lui ra, đi đến Ngự Thiện Phòng lấy điểm tâm.
"Trời lại mưa! Lần đầu tiên gặp mặt hắn, cũng là vào một ngày mưa." Lộng Nguyệt nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ rơi trên thềm đá xanh, hoa lá bên ngoài đều bị nước mưa làm cho ướt sũng, tàn úa. Cho dù là tiết trời xuân ý dạt dào, vẫn lộ ra chút hơi lạnh.
Từng giọt, từng giọt mưa rơi xuống, tiếng tí tách như đang thổ lộ tâm sự của ai đó.
Cũng không biết hắn hiện tại đang làm gì, có còn oán hận ta không.
Cùng lúc đó, Tống Thanh Ngọc đang ở trong thư phòng, đứng trước một bức mỹ nhân đồ, mà nữ tử trong tranh chính là Lộng Nguyệt khi mới gặp.
Sau lần gặp đầu tiên, hắn liền thuận theo cảm xúc trong lòng, vẽ ra bức mỹ nhân họa này, cho dù lúc ấy chính hắn cũng không biết vì sao lại muốn vẽ nó.
Nhưng trong những ngày đêm không gặp mặt, hắn lại ngày ngày ngắm nhìn bức họa này, như thể nàng vẫn luôn ở bên cạnh.
"Ngươi cho rằng ta sẽ cứ như vậy buông tay sao? Người mà Tống Thanh Ngọc ta đã nhận định, chưa bao giờ để nàng chạy thoát."
Tiểu công tử trẻ tuổi khí thịnh rất không phục. Gặp trước thì sao, là bậc cửu ngũ thì sao, yêu nhau thì sao? Nếu là nàng khơi dậy trái tim ta trước, thì phải chính nàng lấp đầy khoảng trống trong lòng này.
Dựa vào cái gì ta không thể có được nàng? Ta cũng có thể giống như người đó, ta cũng sẽ khiến nàng đối với ta giống như đối với hắn. Trái tim nàng sớm muộn gì cũng là của ta.
Lộng Nguyệt, ta, Tống Thanh Ngọc, tuyệt đối sẽ không từ bỏ nàng!
Nàng hãy xem đây, ta sẽ từng bước một đi đến trước mặt nàng. Một ngày nào đó, ta sẽ công bố với thiên hạ, nàng, Lộng Nguyệt, là thê tử của Tống Thanh Ngọc ta, chứ không phải Dung Quý phi gì đó.
Tiểu công tử tùy ý phóng khoáng cúi người hôn lên bức họa, như thể động tác này đã làm hơn ngàn lần.
Bất cứ ai nhìn thấy cũng nhận ra sự chấp nhất của nam tử này đối với người trong tranh.
Tình yêu của hắn dành cho nàng đã tràn ra khỏi đáy mắt, không hề che giấu, nguyện cùng nàng gắn bó, đến chết mới thôi.