"Vì sao không cho ta biết thân phận của nàng? Chúng ta không nên có kết cục thế này." Trong mắt Tống Thanh Ngọc ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.
"Vậy Tống công tử cho rằng chúng ta nên có kết cục gì? Hoàng thượng thích ai chưa bao giờ là điều người khác có thể quyết định, kể cả ngươi và ta cũng không thể chi phối, không phải sao?"
Lộng Nguyệt tự giễu nói, dường như làm người ta cảm nhận được sự bất lực trước vận mệnh. Mà Lộng Nguyệt từng yêu Bạch Tộ Hành sâu đậm dường như chưa bao giờ tồn tại.
"Vậy nàng có từng động lòng không? Chẳng lẽ chúng ta chỉ là bèo nước gặp gỡ thôi sao?" Nhưng ta không muốn chỉ làm bằng hữu với nàng, như vậy đối với ta là xa xa không đủ.
"Vậy ngươi cho rằng chúng ta nên có quan hệ gì? Chuyện có động lòng hay không là việc riêng của ta, điều này không tiện nói với Tống công tử. Nếu Tống công tử không còn lời nào khác, bổn cung phải đi rồi, bệ hạ sẽ nghi ngờ."
"Được, được, được, đó là việc riêng của nàng, ta là gì của nàng chứ, lại có tư cách gì quản nàng. Vậy Tống Thanh Ngọc tại đây cung tiễn Quý phi nương nương, nguyện nương nương cùng bệ hạ tình yêu vĩnh cửu."
Thấy nàng sợ bị người kia hiểu lầm, đến nói thêm với hắn một lời cũng không kiên nhẫn.
Tống Thanh Ngọc cố nén cơn đau nhói trong l*иg ngực, làm ra vẻ không hề gì đối diện với Lộng Nguyệt.
"Tam Tam, hình như là có chút quá đáng rồi. Nhưng chúng ta còn phải thực hiện nguyện vọng của nam chủ, ngươi nói nếu hắn cứ ghi hận ta mãi, chúng ta còn có thể hoàn thành nhiệm vụ không?" Có chút không chắc chắn liệu còn có thể cùng Tống Thanh Ngọc hòa hảo chung sống được nữa không, đùa quá trớn rồi, sợ hắn không chịu tha thứ cho nàng.
[Ký chủ sớm biết có ngày hôm nay, hà tất phải làm vậy lúc trước. Nếu nam chủ đối với người nản lòng thoái chí, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lại càng thêm khó khăn.]
Nhưng bất luận nam chủ có thích Lộng Nguyệt hay không, chỉ cần bảo vệ được Đình úy phủ, thực hiện được nguyện vọng của nam chủ, nhiệm vụ liền có thể hoàn thành. Có muốn ở bên cạnh nam chủ hay không, thật ra có thể tự mình lựa chọn.
"Ai, đi một bước tính một bước vậy! Phải mau chóng quay về, bằng không Bạch Tộ Hành chắc chắn sẽ cho người tới tìm."
Sau khi Lộng Nguyệt trở lại đại điện, Tống Thanh Ngọc cũng theo sau quay lại.
Bạch Tộ Hành tuy đang uống rượu, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Lộng Nguyệt.
"Sao lại đi lâu như vậy?"
"Trong điện này thật náo nhiệt, bệ hạ cũng biết tính tình của thần thϊếp mà." Lộng Nguyệt chủ động tiến lên, rót rượu cho hắn, đưa tới bên miệng Bạch Tộ Hành.
"Trẫm muốn nàng tự mình đút cho trẫm." Bạch Tộ Hành nhìn Lộng Nguyệt, cũng chẳng màng bên cạnh còn có Hoàng hậu.
Bạch Tộ Hành thiếu niên đăng cơ, đến nay cũng đã hơn mười năm, thế lực trong triều ngày càng củng cố. Biện pháp lợi dụng hậu cung để củng cố triều đình, hắn sớm đã không cần đến, muốn làm gì cũng không cần nhìn sắc mặt người khác, là một đế vương chân chính, chỉ còn lại cái họa ngầm là nữ chủ.
"Bệ hạ, mời." Lộng Nguyệt đứng dậy, chậm rãi đút rượu cho Bạch Tộ Hành.
Một ly rượu cạn, mày mắt Bạch Tộ Hành đều giãn ra vài phần.
"Đêm nay, trẫm sẽ đến Phù Dung Điện, đêm nay trẫm sẽ không thất ước nữa."
Lộng Nguyệt dừng một chút, hơi nghiêng người, thấy Tống Thanh Ngọc ở phía dưới, nhưng Tống Thanh Ngọc lại không nhìn mình.
"Bệ hạ muốn đến thì cứ đến, thần thϊếp sẽ luôn ở Phù Dung Điện chờ người." Lộng Nguyệt nhìn Bạch Tộ Hành đang nắm tay mình, có chút không tự nhiên nói lời trái lòng.
Mà Tống Thanh Ngọc võ công cực tốt, thính lực tự nhiên cũng vậy, cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, một chữ không sót đều lọt vào tai hắn.