Error: Không Đáng Kể

Quyển 0 - Chương 5.1: Ngủ nhờ

Sau khi hoàn tất việc chỉnh trang, Lâm Lạc Nhất quay trở lại căn phòng lúc nãy. Bố cục trong đại sảnh đã được khôi phục lại nguyên trạng, chiếc bàn dài được bày biện trở lại, tám vị quản sự và Hải Sinh Quang đều ngồi ở vị trí của mình, chỉ có vị trí chủ tọa vẫn còn trống.

Lâm Lạc Nhất bước vào dưới sự chú ý của tám quản sự. Lần này khi cậu ngồi xuống vị trí chủ tọa thì không ai có ý kiến phản đối nữa.

Fanta vẫn ngồi bên cạnh cậu.

Trước mặt cậu là một tờ giấy phép kinh doanh được viết tay trên nền vàng chữ đỏ. Từ nay về sau cậu có thể chính thức kế thừa cửa hàng rối ma của nhà họ Lâm và mở cửa làm ăn rồi.

“Vậy là các vị đã chốt lại cháu không hề học lén rồi đúng không ạ?” Lâm Lạc Nhất đặt hai tay lên tay vịn ghế chủ tọa.

Người Giấy Trương khoanh tay, đôi lông mày đen nhánh cau lại trên khuôn mặt thô kệch, tỏ vẻ không phục, nhưng dù sao Lâm Lạc Nhất cũng đã thể hiện ra những khả năng mà ngay cả sư phụ Lâm cũng không thể có được, chẳng lẽ tất cả đều là tự học? Thật sự khó tin nhưng lại không có lời nào để phản bác.

Lâm Lạc Nhất đẩy tờ giấy phép kinh doanh sang một bên, không có ý định dừng lại: “Phó hội trưởng Hải, bác quên đưa cháu chìa khóa kho trân bảo rồi.”

Cuối cùng cậu cũng lộ rõ mục đích, nhắc đến thứ mà phó hội trưởng Hải coi trọng nhất.

Kho của Hiệp hội Tâm Linh lưu giữ những vật phẩm quý giá do các thế hệ tiền bối để lại, kèm theo quy định rằng bất kỳ ai muốn lấy vật liệu trong kho trân bảo đều phải có sự đồng ý của ít nhất bốn vị quản sự và do hội trưởng đích thân mở cửa kho.

“Cháu muốn mở kho ngay bây giờ.” Lâm Lạc Nhất hỏi thẳng thắn. “Ý kiến

của các vị thế nào?”

Người Giấy Trương lạnh lùng quay đầu đi không nói gì, nghệ nhân rối gỗ Nhĩ Mộc Lam tò mò hỏi: “Tôi chưa từng thấy, tôi cũng muốn biết bên trong có gì.”

“Không còn gì nữa thì tôi về nhà trông cửa hàng đây.” Viên Minh Hạo mấy lần muốn đứng dậy đi về nhưng bị Hoàng Bách Thông kéo lại, khẽ mắng: “Đi đâu, anh ngốc hả, lỡ vớ được hai món đồ quý thì sao?”

Phó hội trưởng Hải bất lực đứng dậy, cầm chiếc quạt gấp cúi đầu chào Lâm Lạc Nhất: “Chìa khóa sẽ sớm được đưa đến. Chỉ là tôi còn một lời yêu cầu quá đáng, muốn nhờ cậu Lâm giải đáp thắc mắc.”

Lâm Lạc Nhất đứng dậy đáp lễ: “Mời bác nói.”

Phó hội trưởng Hải ra hiệu cho người phục vụ khiêng ra một con rối khá nặng từ bên trong, đặt xuống trước mặt Lâm Lạc Nhất.

Đây là một con rối bằng gỗ cao ngang người trưởng thành, mặt được khắc bằng ngọc bích, đội mặt nạ phượng hoàng, lông vàng buộc tóc, áo đỏ rực rỡ, toàn thân đeo đồ trang sức quý và gấm thêu, không phân biệt được nam nữ.

“Tôi đã đọc qua vô số sách cổ, tốn tám năm tâm huyết để sao chép lại con rối ma “Lửa Niết Bàn” thất truyền này, nhưng dù thế nào tôi cũng không thể tìm ra cách thu ánh sáng. Cậu Lâm đã được truyền dạy chân truyền của sư phụ Lâm, liệu cháu có thể chỉ điểm sai lầm cho tôi không?”

Thu ánh sáng là một công đoạn chế tác độc đáo của thợ làm rối ma, có thể hiểu là khai quang cho rối. Khi vừa mới làm xong chưa được thu ánh sáng, con rối không có năng lực đặc biệt nào mà chỉ là một con búp bê tinh xảo mà thôi.

Lấy ví dụ về rối hoa đào của Tiểu Lâm, sau khi làm xong cần nhồi cánh hoa đào vào trong rồi dùng dây đỏ buộc chặt trong bốn mươi chín ngày, dùng cành đào mọc trên người nó để buộc tóc, như vậy nó mới có khả năng thu hút sự yêu thích của mọi người.

Quá trình ban linh tính cho rối được gọi là “thu ánh sáng”.

Phương pháp thu ánh sáng cho con rối phổ biến được ghi chép trong mật thư của các bậc tiền bối, chỉ cần làm theo là được.

Nhưng một số rối ma đã thất truyền hoặc do những bậc thầy trong phút chốc sáng tạo nên, ngay cả người chế tác cũng không biết cách thu ánh sáng bằng cách nào.

Thu ánh sáng là xiềng xích kìm hãm sức mạnh của rối ma, nhiều rối ma chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ, không tìm được điều kiện thu ánh sáng thì cho dù tinh xảo đến đâu cũng chỉ là đồ trang trí lộng lẫy.

Thái độ của phó hội trưởng Hải rất chân thành, xem ra là thực sự muốn được xin chỉ bảo.

Lâm Lạc Nhất đi vòng quanh con rối “Lửa Niết Bàn” hai vòng, vuốt ve bề mặt của nó, cảm nhận thớ gỗ và độ nặng của đồ trang trí.

“Làm bằng gỗ đàn hương đen à? Rất sang trọng.” Lâm Lạc Nhất nâng khớp tay của con rối lên, mỗi điểm nối đều được mài nhẵn tỉ mỉ, là một tác phẩm nghệ thuật được chế tác bằng sự thành kính.

“Bác Hải, bác nghiên cứu rối ma cả đời, tay nghề dày công tôi luyện, nếu bác không tìm được điều kiện thu ánh sáng thì có cho cháu xem cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” Lâm Lạc Nhất nắm lấy tay con rối, nhắm mắt cảm nhận linh khí yếu ớt của con rối. “Cháu chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy bên trong nó, đốt cháy có lẽ là cách duy nhất.”

“Đúng vậy, suốt bao nhiêu năm qua ta đã thử mọi cách mà ta biết, nhưng kỳ lạ thay nó lại không thể cháy được. Ta nén đau lòng ném nó vào lò thiêu, đợi đến khi lửa tắt mà nó vẫn nguyên vẹn.” Phó hội trưởng Hải thở dài đầy tiếc nuối. “Ta đã trên năm mươi rồi, có lẽ cả đời này cũng không được nhìn thấy rối thần thu ánh sáng.”

Khi Lâm Lạc Nhất trở về chỗ ngồi, Fanta nghiêng đầu hỏi: “Cậu cũng không nhìn ra cách nào à?”

Lâm Lạc Nhất khẽ khàng thảo luận với anh: “Em làm sao biết thu ánh sáng cho con rối kỳ quặc được moi ra từ khe sách cổ này được? Lão già thúi kia lại định làm khó em à? Em chạm vào nó, nhắm mắt lại thì có thể cảm nhận được một ngọn lửa đen, rồi trông thấy con rối lột xác, không biết đó là thao tác gì.”

Fanta nghe xong bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Cậu chủ nhà ta nói, điều kiện thu ánh sáng là “Tái sinh trong ngọn lửa cực ác”.”

Lâm Lạc Nhất giật mình, túm lấy hắn: “Đệt, em có nói đâu! Anh lấy lời này từ đâu ra vậy…”

Phó hội trưởng Hải nghe xong cứng người lùi lại vài bước, ngã nhào xuống ghế. Ông ta đã dày công nghiên cứu sách cổ, tìm kiếm hỏi thăm các bậc tiền bối khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được kết quả, vậy mà chỉ trong vài phút đã tên oắt này đã nhìn thấu.

“Đúng vậy… Chính là ngọn lửa cực ác…” Môi ông ta run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Hải Sinh Quang vội vàng chạy đến đỡ cha, phó hội trưởng Hải đẩy con trai ra, bất đắc dĩ vẫy tay ra lệnh cho người phục vụ dâng chìa khóa kho trân bảo ra.

Lâm Lạc Nhất cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn sang Fanta, anh ung dung ngồi trên ghế như không có chuyện gì xảy ra.

Người phục vụ đi đến giá đồ cổ xoay chiếc bình sứ thanh hoa đặt ở vị trí cao nhất, cơ quan khởi động, giá đồ cổ gỗ đỏ di chuyển lộ ra cánh cửa sắt đúc phía sau. Bề mặt cánh cửa được chạm khắc một đĩa tròn có thể xoay, trên đĩa khắc hình ảnh năm vị tiền bối sáng lập Hiệp hội Tâm Linh.

Chìa khóa kho trân bảo là một khối chì hình lập phương màu đen có trọng tâm không đều.

Lâm Lạc Nhất nhét cục chì vào rãnh vuông chính giữa vòng tròn điêu khắc rồi xoay vòng tròn. Tiếng cục chì trượt bên trong vang vọng, cuối cùng kẹt vào một lỗ khảm. Cơ quan bên trong cục chì khớp với vòng tròn, cánh cửa sắt phát ra tiếng bánh răng ăn khớp, chốt khóa xung quanh mở ra.

Cánh cửa sắt mở ra, kho trân bảo cũng được thắp sáng bởi một vòng nến mỡ cá trắng. Dưới ánh sáng ổn định, những báu vật bên trong hiện ra trước mắt.

Đôi mắt già nua của Phó hội trưởng Hải sáng rực, ngọn lửa nến nhảy múa trong mắt ông ta.

Chỉ trên giá gỗ hình người ở góc cửa, một chiếc áo choàng dệt bằng ngọc trai đang được phơi. Hạt ngọc trai nào cũng căng tròn và sáng bóng, được lấy từ đại dương sâu thẳm. Nếu có thể gắn lên trang phục của con rối, rất có thể để con rối có được khả năng hệ thủy mạnh mẽ.

Lụa là lộng lẫy, trang sức rực rỡ, chưa kể những lọ nước thuốc và dầu quý giá được chế tác từ tủy đá lạnh giá trong giá đỡ bằng đá lạnh, những nguyên liệu mà các thế hệ trước thu thập khắp nơi trên thế giới, mỗi thứ đều khiến các nguyền sư làm rối ma mê mẩn.

Nhưng những thứ này hoàn toàn không thu hút được các quản sự của các nghề khác, phần lớn họ đã thấy rõ trần tục và không cần những nguyên liệu làm rối đó.

Chỉ có Hoàng Bách Thông lén lút muốn lấy trộm một viên ngọc trai nhưng bị ông cụ Vương cầm gậy đuổi đánh.

Lâm Lạc Nhất háo hức bước vào kho trân bảo, lục tung mọi thứ bên trong. Không ai biết cậu đang tìm kiếm thứ gì.

Lâm Lạc Nhất lùng sục mọi ngóc ngách, lật tung từng chiếc hộp và túi vải, cuối cùng cậu không tìm thấy gì, hai tay trống trơn bước ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt và thất vọng.

Phó hội trưởng Hải nói với cậu: “Tất cả mọi thứ đều thuộc về cháu rồi.” Ông ta vẫn không cam tâm, nhưng không còn cách nào khác, sau ba lần suy xét kỹ lưỡng, ông ta đã nhìn Lâm Lạc Nhất bằng con mắt khác, không còn ý chí chiến đấu.

Lâm Lạc Nhất lại kéo tay phó hội trưởng Hải, đặt chìa khóa chì vào lòng bàn tay ông ta, bảo ông ta nắm chặt: “Sau khi cha cháu ra đi, bác vẫn luôn tuân thủ quy tắc của Hiệp hội Tâm Linh, điều đó đủ để chứng minh bác là một người trung thực. Chìa khóa này vẫn nên do bác bảo quản.”

Phó hội trưởng Hải không nói được gì, lưỡi run rẩy trong miệng, không dám tin vào tai mình.

Hoàng Bách Thông ngoáy ngoáy ráy tai, tưởng rằng mình nghe nhầm, mấy vị quản sự đều không biết Lâm Lạc Nhất đang muốn làm chuyện gì.

Hải Sinh Quang đỡ cha, trong lòng trống trải, bản thân không thể làm cha vui vẻ, là do bản thân ngu dốt, dẫu khổ luyện mười mấy năm cũng không thể vượt qua hai anh em nhà họ Lâm, nhìn Lâm Lạc Nhất nhỏ hơn mình hai tuổi, trong lòng chỉ còn lại lòng hận thù trống rỗng.

Nhưng Lâm Lạc Nhất cúi người với cậu ta một cái, nói: “Thuật nguyền rủa của anh đã đạt đến trình độ siêu phàm, tôi được khai sáng rất nhiều. Khi anh tôi còn sống, anh ấy cũng từng so tài với tôi nhưng đã bị cha phát hiện, bị phạt quỳ chép sách. Trận so tài nguyền rủa dang dở ấy vẫn chưa phân định thắng bại, hôm nay chấp niệm cuối cùng đã được giải quyết. Cảm ơn anh đã chỉ dạy.”

Trong đầu Hải Sinh Quang trống rỗng, theo bản năng cúi đầu đáp lễ, mọi hận thù đều tan biến sau đầu, suýt chút nữa đã nhận tên đáng thương này làm em trai ngay tại chỗ.

Lâm Lạc Nhất được mọi người đưa khỏi Hiệp hội Tâm Linh, bên ngoài trăng sáng treo cao, đêm hè oi bức, côn trùng kêu vang trong bụi cỏ.

Fanta cầm theo xe lăn cậu để ở bên trong đi ra, mới đi vào trong bóng đêm, quần áo đặc thù trên người đã bị đồng hóa thành màu đen thuần, mặt vải mờ khiến anh như hòa làm một thể với bóng tối.

Tiểu Lâm cầm một góc áo của anh vân vê, thế mà không nhận ra đây là vải gì.

“Tái sinh trong ngọn lửa cực ác… Sao anh biết điều kiện thu ánh sáng của "Lửa Niết Bàn" là cái này?” Khi đến nơi vắng vẻ, Lâm Lạc Nhất cuối cùng cũng hỏi ra thắc mắc đã nghi hoặc này giờ.

“Ta có thể nhìn thấy.” Fanta nói.

“Nhìn thấy gì? Lửa cực ác là thứ gì?”

“Không biết. Ta chỉ có thể nhìn thấy dòng chữ này.”

“Gì cơ?”

Fanta bình tĩnh giải thích: “Bất kể sinh vật nào bị ta nhìn chằm chằm suy tưởng đều có thể nhìn thấy trên đó một dòng chữ. Có lẽ con rối đó cũng có chút linh tính nên cũng có thể nhìn thấy được dòng chữ. Khi cậu nói về ngọn lửa đen, thiêu đốt, con rối lột xác, ta mới chắc chắn câu nói đó có thể là điều kiện thu ánh sáng mà các người đang tìm kiếm.”

“Thật hả? Vậy anh nhìn em xem, trên người em có chữ gì?” Lâm Lạc Nhất xoay một vòng trước mặt hắn, chiếc áo choàng mỏng manh bay phấp phới trong gió.

“Vươn mình phá đất đi ra từ tảng đá.” Fanta đọc trôi chảy, không giống như đang nói đùa.

“… Em vẫn không tin.” Lâm Lạc Nhất lắc đầu: “Chẳng lẽ anh cũng có thể nhìn thấy chữ trên người đám người trong phòng đó sao?”