3 người cầm vũ khí không phải là vì đề phòng quỷ, mà là sợ gặp phải người xấu.
Có rất nhiều tội phạm sẽ lựa chọn nơi như thế này để cư trú, trước đó trên diễn đàn bọn họ có người thiếu chút nữa là xảy ra chuyện.
Lúc mới đi vào hết thảy còn rất bình thường, căn nhà rất bình thường, tường mọc đầy rêu xanh, bên trong phòng tản ra mùi ẩm mốc.
Gia cụ trong nhà cơ bản cũng đã bị dọn đi rồi, chỉ còn lại tủ cũ nát hư hại.
Căn nhà chỉ có hai tầng, 3 phòng, mỗi người phụ trách tìm kiếm mỗi phòng.
Lưu Mãn đi vào phòng ngủ, Lưu Quý Trân tìm kiếm ở phòng khách, Trương Tân đi vào phòng bếp.
3 người cẩn thận tìm kiếm manh mối.
Nưng đáng tiếc trừ bỏ mạng nhện cũng chuột đầy đất, ba người cũng không thu hoạch được gì.
3 người rất nhanh đã đi lên tầng 2, đồng dạng cũng không thu hoạch được gì.
Nghĩ cũng biết, trước đó cảnh sát cũng từng lục soát căn nhà, nếu như có thề điều tra được dấu vết gì, sớm đã điều tra ra rồi, còn đến lượt 3 người họ.
Cố điều bầu không khí căng thẳng lại làm cho 3 người họ cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
3 người đều không phải là kẻ nhát gan, nhìn thấy không điều tra được thứ gì, thì chụp tấm ảnh ở trong nhà, chuẩn bị khi nào về đăng lên nhóm chat, cũng là một loại thành tựu bọn họ đạt được.
3 người chụp ảnh cho nhau, quá trình chụp ảnh vô cùng thuận lợi, bao gồm cả bọn họ suy nghĩ chụp ảnh có ra được quỷ ảnh gì không, nhưng đều không có gì xảy ra.
Lúc này, 3 người bọn họ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhóm.
Loại cảm giác này rất phức tạp, vừa muốn nhìn thấy quỷ, vừa sợ nhìn thấy quỷ.
Nhìn thấy quỷ có thể thỏa mãn tò mò của bản thân, nhưng nếu nói thật sự gặp phải, có lẽ 3 người bọn họ đều không ai muốn.
Bọn họ chụp ảnh xong, ở lại trong nhà một lúc, lúc này thời gian đã là 2 giờ sáng.
“Tôi nghe nói 2 giờ sáng là lúc âm khí nặng nhất trong ngày, có thể sẽ xuất hiện những thứ khó có thể tưởng tượng được, chúng ta có cần tham dò thêm một chút.” Lưu Mãn đột nhiên lên tiếng nói.
Hắn kiên trì nguyên tắc không tìm đường chết thì sẽ không chết, đề nghị nói.
Kiến nghị này rất nhanh được Lưu Quý Trân thông qua.
Trường Thành có chút do dự, chủ yếu là vì quá muộn rồi, hơn nữa căn nhà này cho hắn một cảm giác rợn tóc gáy, hắn không muốn tiếp tục ở trong căn nhà này nữa.
“Sợ cái gì, trong túi tôi có bùa bình an và bùa trừ tà mới xin được ở đạo quan hai ngày trước, tôi chia cho anh một ít.”
Lưu Quý Trân từ trong túi lấy bùa ra chia cho hai người.
Dưới sự kiên trì của hai người, Trương Tân bị ép phải tiếp tục thám hiểm căn nhà cũ.
Lần này Trương Tân muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ là đơn giản nhìn một chút tình hình trong phòng rồi tính toán rút lui ra ngoài.
Kết quả Lưu Mãn thế mà ở phòng phủ tầng một có phát hiện mới.
“Nơi này có nhiều hơn một đống đất.”
Giọng nói Lưu Mãn rất lớn, còn mang theo chút run rẩy, thu hút hai người còn lại đi qua.
Lúc Trương Tân đi tới, nhìn thấy vốn dĩ phòng ngủ trống trải đột nhiên nhiều ra một đống đất màu đỏ.
Dùng đèn pin chiếu lên, đống đất đó như bị nhiễm máu, nhìn có chút điềm xấu.
Mà Lưu Mãn đứng ở bên cạnh đống đất, trong tay còn nắm cốt đinh màu đỏ tầm 20cm.
Bên trên còn dính đất, có vẻ như là Lưu Mãn vừa rút từ dưới đất lên.
Lưu Quý Trân nhìn thất đống đất đột nhiên xuất hiện, không chỉ không sợ, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Cô ta là người gan dạ sáng suốt, từ nhỏ đã xem đủ các loại phim kinh dị, cho dù là phim kinh dị khủng bố nhất cô ta cảm thấy cũng chỉ như vậy.
Cộng thêm cô ta là tác giả tiểu thuyết khủng bố nghiệp dư, rất thích thám hiểm những thứ thần bí như vậy.
Nhìn thấy không kinh sợ mà còn thấy vui mừng, cô ta đã nghĩ ra được tiểu thiếu khủng bố tiếp theo nên viết như thế nào rồi.
Căn nhà cũ hoang phế nhiều năm, đột nhiên xuất hiện đất màu đỏ cùng với đinh cốt đinh, người phụ nữ mất tích nhiều năm...
Chỉ cần nghĩ đến mấy yếu tố này, đã cảm thấy rất khủng bố.
“Anh vừa nãy lục soát phòng này, không có nhìn thấy đống đất này?”
“Không có, đống đất như vậy rất bắt mắt, tôi khẳng định có thể nhìn thấy.”
“Woa, tức là nói lên căn nhà này quả nhiên có thứ gì đó, nhanh, chúng ta lại tìm một chút, nhìn xem có phải là có thứ quỷ dị gì khác tồn tại không.”
Trương Tân có chút không tán đồng, đột nhiên nhiều ra một đống đất đã nói lên căn nhà này không bình thường.
Loại tình huống này cách làm tốt nhân là lên rút lui.
Đáng tiếc, trong ba người, trừ hắn, hai người còn lại thần kinh đều có chút không bình thường.
Trương Tân không ngăn được hai người họ, chỉ có thể đứng ở của phòng ngủ đợi, nghĩ lỡ như có vấn đề gì còn kịp thời chạy thoát.
Lúc này hắn cũng có chút hối hận, sớm biết đã không đi chuyến này, lúc này căn nhà trong mắt hắn nơi nào cũng lộ ra quỷ dị.
Ba người không hề hay biết là, chính vào lúc đinh cốt đầu tiên bị rút ra, âm phong bên ngoài đột nhiên mạnh lên, cuốn bụi trên mặt đất len.
Cẩn thận lắng nghe, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng người phu nữ kêu đến thê lương.
Nếu lúc này có người đi qua căn nhà này, còn có thể nhìn thấy căn nhà cũ này như bị một vải bố màu đen che lấp.
Hình dáng của căn nhà biến mất không thấy, thay vào đó là độ vật dạng hình đầu lâu người.
Trong nhà.
Lưu Mãn nghe Quý Trân Quý nói như vậy, dứt khoát ngồi xổm xuống đào đống đất đó, nhìn bên trong có thứ gì không.
Lưu Quý Trân cùng hành động với hắn, hai người như tiêm máu gà, khó hiểu mà kích động lên, rất nhanh lại rút ra một chiếc đinh cốt đinh.
Sau đó lại là một chiếc khác...
Đến cuối cùng bọn họ tổng cộng rút ra được 6 chiếc đinh cốt đinh.
Sau đó bọn họ kết thúc, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ thấp xuống 10 độ, làm cho 3 người nổi hết da gà.
“Đây, đây là có chuyện gì thế?” Hai người vừa đào đất cũng khôi phục lại lý trí.
Nhìn mấy chiếc đinh cốt đinh trên mặt đất, bọn họ lúc này mới thấy sợ hãi, Lưu Mãn ý thức được trong tay còn nắm đinh cốt đinh, vội vàng ném nó xuống đất.
“Chúng ta đi thôi.” Trương Tân vội vàng mở miệng nói.
“Đi, đi, rời khỏi chỗ này.” Hai người còn lại lấy lại tinh thần, cũng vội vàng đi ra ngoài.
Trên đường về 3 người đều không nói gì, cho dù là Lưu Quý Trân nhiều lời cũng không nói gì, đều cúi đầu đi trên đường.
Đối với một màn phát sinh trong nhà cũ khi nãy cũng ngậm miệng không nhắc đến.
Lưu Mãn đi cuối cùng, Trương Tân vô tình quay đầu lại, phát hiện tư thế đi đường của hắn có chút kỳ quái, như thể là bay bay trên mặt đất, cả người phiêu phiêu.
Lúc đó Trương Tân cho rằng là còn sợ hãi với chuyện đống đất, không có ý thức được sự khác thường của hắn, thẳng đến khi nãy vừa mới cẩn thận nghĩ lại, hắn mới phát hiện sau khi rút chiếc đinh cốt đinh đó ra xong, đồng bạn đột nhiên trở nên không bình thường.
Một đường 3 người rất nhanh đã từ căn nhà cũ về đến nội thành, một đường bình an vô sự, Trương Tân cũng yên tâm xuống.
Chậm rãi cũng quên chuyện này đi.
Sau khi Lưu Mãn chết Từ Thụy Chi cũng gọi hắn tới, nhưng lúc đó hắn không hề nghĩ tới chuyện này liên quan đến căn nhà cũ đó, chỉ xem là vận khí Lưu Mãn không tốt, thẳng đến khi Lưu Quý Trân cũng chết theo.
Hắn mới ý thức được có gì đó bất ổn, hôm đó ba người họ chắc chắn đã chọc phải thứ gì đó lợi hại.
Mà thứ đó đã đi theo bọn họ rồi...
Lưu Mãn giúp đinh cốt đinh đầu tiên, cũng là người gặp nạn đầu tiên; người thứ 2 rút đinh là Lưu Quý Trân, cô ta cũng tham gia rút đinh cốt.
Hiện tại chỉ có một người may nắm sống sót là hắn.
Mặc dù Trương Tân không có tham gia với bọn họ, nhưng cũng đi theo bọn họ, chắc chắn cũng sẽ bị theo dõi.
Trong lòng Trương Tân sợ muốn chết, ánh mắt nhìn Sở Ly đầy cầu cứu.
“Thiên sư, cầu xin cậu giúp tôi, cho dù là tốn bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý trả, chỉ cần tôi có thể sống sót.”