Thiên Sư Muốn Nằm Thẳng, Nhưng Luôn Có KPI Tìm Đến

Chương 18: Ủy thác

Xe vừa đến nơi, Sở Ly đã tỉnh lại.

“Tôi đến rồi, Cung tiên sinh cũng về nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta ngày mai gặp.”

Sở Ly xoa xoa mắt, đầu óc còn đang buồn ngủ lập tức thanh tỉnh không ít.

Cung Tiêu nghe thấy xưng hô của cậu với anh, mày khẽ nhíu lại, có điều rất nhanh đã giãn ra, cười mở miệng.

“Ngày mai gặp.”

Ngày hôm sau, hai người cùng đến viện điều dưỡng.

Viện điều dưỡng được xây ở một nơi gần núi gần sông, phong cảnh rất đẹp, bên trong đều là kẻ có tiền.

Người em trai năm đó gϊếŧ chết một nhà lão quỷ sau đó rất nhanh đã bán tài sản của cải trong tay lấy tiền mặt, sau đó cả nhà di dân ra nước ngoài.

Thẳng đến 1 năm trước, bọn họ mới về nước.

Cung Tiêu dẫn Sở Ly đi tới một công viên, trong công viên đang có một người già mái tóc hoa râm, gương mặt khô héo.

Người này thoạt nhìn không còn ở nhân thế bao lâu nữa, đôi mắt đã bắt đần giãn ra.

Ở bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung niên đeo kính râm, nhìn tướng mạo hẳn là hậu đại của ông ta.

Ở đối diện ông ta có một người đàn ông toàn thân màu đen đang đứng.

Người đàn ông đó đại khái hơn 30 tuổi, tròng mắt trắng rõ ràng nhiều hơn người bình thường, là tiểu chuẩn của hạ tam mắt, khóe miệng rũ xuống, rõ ràng cả người có chút âm u.

Hắn đang nói gì đó với ông ta, giọng nói có hơi nhỏ, Sở Ly không nghe thấy rõ ràng.

Chỉ nghe thấy được mấy chữ là thế kỷ trước, đợi ở nhà trạch cũ, cậu còn cẩn thận nghĩ kỹ xem có phải là đang nói biệt thự của lão quỷ không.

Nhìn thấy ông ta đột nhiên kích động, ông ta dùng sức nắm lấy cánh tay người đàn ông, yêu cầu hắn nhất định phải giúp mình, hắn không muốn chịu trừng phạt, sau khi chết cũng không được.

Động tác này đã tiêu hết toàn bộ sức lực của ông ta, sau đó lập tức ho khan dồn dập, mặt mũi trăng bệch.

Dọa cho con gái ông ta vội vàng kêu y tá.

“Người đó là cùng nghề với tôi.” Sở Ly khẽ nói.

“Ông già kia là đang sợ hãi chịu nghiệp chướng trừng phạt sao?” Cung Tiêu rất thông minh, chỉ mấy từ đã phán đoán ra nội dung hai người đó nói chuyện.

Hơn nữa lúc nhìn người phụ nữ đeo kính râm cùng người mặc đồ đen kia, trong mắt anh hiện lên suy nghĩ sâu xa.

Ngày hôm qua thủ hạ điều tra được thân phận của đối phương, còn điều tra được sản nghiệp dưới tay người phụ nữ đeo kính râm kia phần lớn có quan hệ với người nhà họ Lưu.

Chỉ là không biết người đàn ông mặc đồ đen kia, có phải là người bên nhà họ Lưu hay không?

Cung Tiêu bất động thanh sắc mà suy nghĩ.

“Anh thế mà còn biết cái này?” Sở Ly có chút kinh ngạc, cậu không ngờ đến Cung Tiêu còn biết đến nghiệp chướng.

Kỳ thật nghiệp chướng, bắt nguồn từ giáo lý Phật giáo, chỉ những hành vi cá nhân mà dẫn đến phiền não và khốn đốn.

Những hành vi này bao gồm cơ thể, miệng, suy nghĩ hành vi của ba phương diện này, tức là nghiệp thân, nghiệp lời nói, cùng nghiệp ý nghĩ.

Nghiệp thân là đề cập đến động tác cơ thể, nghiệp lời nói là đề cập đến lời nói biểu đạt, nghiệp ý nghĩ là đề cập đến hoạt động tâm linh.

Nghiệp chướng là căn nguyên của cá nhân bất lương, như lòngt ham, giận hận, ngu si, ngạo mạn cùng nghi ngờ, những thói quen này sẽ dẫn đến bọn họ tạo ra ác nghiệp, như sát sinh, trộm cắp, tà da^ʍ, vọng ngon, ác khẩu, miệng hai lưỡi nói chuyện nhàn rỗi.

Ác nghiệp tích lũy đến trình độ nhất định, liền bình thành ác chướng, sẽ tạo thành chướng ngại cho cuộc sống và tu hành.

Tóm lại, Phật giáo cho rằng, nghiệp chướng là quả báo của hành vi không tốt của cá thể con người, là ứng nghiệm của nhân quả báo ứng.

Làm chuyện xấu, sẽ cần phải chịu trừng phạt.

Đây tuy rằng là quan niệm của Phật giáo, nhưng lại không mưu mà hợp với tư tưởng Đạo gia của bọn họ.

Sở Ly có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng màu đen trên đỉnh đầu ông lão đó, đây đúng là nghiệp chướng của hắn.

Năm đó ông ta đồng thời gϊếŧ chết một nhà 5 người lão quỷ, phạm phải sát nghiệp.

Hiện giờ ông ta tìm đến người cùng ngành với cậu, hẳn là cũng muốn mời hắn giúp tiêu trừ nghiệp chướng.

Có điều những chuyện làm ăn như vậy bọn họ thường sẽ không làm.

Đạo gia chú trọng thuận theo tự nhiên, gây ra cái gì, thì phải chịu quả báo như thế đó.

Hơn nữa bọn họ vốn dĩ chính là làm chuyện tiết lộ thiên cơ, người như vậy bình thường đều khó sống chết già, cho nên bình thường có được tiền tài sẽ lấy ra một bộ phận đi làm từ thiện.

Để tích phúc báo cho chính mình.

Loại người đi giải trừ nghiệp chướng này, có nghịch thiên được, thì cũng hại người lại chẳng lợi cho mình.

Nhưng cũng có người tồn tại vì tiền mà đi lên con đường tà đạo.

Sở Ly nhìn thấy người cùng ngành này của cậu, chính là tà trong tà ngoài, có lẽ cũng không phải là người tốt gì.

Cung Tiêu cười cười không nói gì, anh từ sau khi gặp phải nữ quỷ trước đó, đã chú ý đến nội dung phương diện này, tất cả những thứ liên quan đều có thể múa bút thành văn.

Y tá rất nhanh đã chạy tới, còn mang theo bình ôxi.

Thẳng đến khi mặt nạ dưỡng khí được đeo lên cho ông ta, tình huống của ông ta đã không còn thích hợp để nói chuyện, người mặc quần áo màu đen kia liền rời đi.

Sở Ly nhân cơ hội này dán một lá bùa thông đạo mộng lên người ông ta, sau đó nhanh chóng đi về lại bên cạnh Cung Tiêu, phủi phủi tay.

“Được rồi, đi thôi, đại công cáo thành.”

Cung Tiêu chỉ nhìn thấy một tia kim quang chợt lóe lên, đối với thực lực của Sở Ly lại có thêm nhận thức mới.

Theo anh điều tra, hình như người có thực lực càng mạnh, mới có thể làm được bùa chú hữu hình hóa vô hình như vậy, mà kiểu người như vậy bình thường ở trong ngành này đều là đại tiền bối được người khác kính ngướng.

Tuổi tác đều không nhỏ...

Thật không ngờ Sở Ly tuổi còn nhỏ, thế mà đã có thực lực như vậy, thật sự là lợi hại.

“Tiểu Ly, tôi có một nhiệm vụ muốn ủy tác cho cậu, cậu có muốn nhận hay không?”

Cung Tiêu lên tiếng hỏi.

Anh không phải là không tín nhiệm thực lực của Sở Ly, mà nhiệm vụ đó vô cùng phức tạp.

Có điều trước mắt Sở Ly là người anh có thể tìm được lại là người thích hợp nhất.

“Có thể.”

KPI tìm đến cửa, Sở Ly đương nhiên sẽ không từ chối.

Lại nói đối tượng ủy thác lại là Cung đại mỹ nhân, đương nhiên phải nhận.

“Vậy đi thôi, vừa đi tôi vừa nói cậu nghe.”

“Đi, đi, đi.”

Sở Ly lên tiếng thúc giục, kiểu người ngồi trong nhà, tiền từ trên trời rơi xuống cảm giác thật tốt.

Nhìn vẻ mặt vội vàng của cậu, Cung Tiêu nhịn không được mà bật cười.

Hưng phấn như vậy à?

“Một ngày trước khi gặp được cậu, tôi có đến công quán nhà họ Lỗ một chuyến, đó là mảnh đất tôi mới mua được, lúc đó lúc trở về cảm thấy đầu có hơi đau.”

“Lại sau đó lúc buổi trưa đi dùng cơm thì gặp được cậu, đến tối thì tôi xuất hiện ở một tòa kiến trúc bỏ hoang được cậu cứu.”

Sở Ly rất nhanh đã nghe hiểu lời anh nói: “Anh nghi ngờ trong công quán nhà họ Lỗ có đồ dơ bẩn?”

“Đúng vậy, hơn nữa hôm qua thủ hạ tôi tìm được một con búp bê nhiễm máu đào được ở một góc trong công quán, bên trên còn viết tên của tôi.”

Vừa nghe đến chỗ này, Sở Ly nhan khống liền không vui, tên xấu xí nào dám mơ ước đến Cung đại mỹ nhân ôn nhu lương thiện?

Xem cậu có xử lý hắn không.

Cung Tiêu giờ phút này ở trong mắt Sở Ly là có filter rất sâu, vừa dạy cậu dùng điện thoại, lại vô tư mà chạy đến chống lưng cho cậu, thậm chí còn cùng cậu dầm mưa trong đêm.

Tuyệt đối là người cực tốt, ai dám khi dễ Cung Tiêu, chính là đối đầu với cậu.

Huống hồ hiện tại anh còn là khách hàng lớn của cậu, đương nhiên phải quản.

“Đi, dẫn tôi đi, tôi muốn đem người ở phía sau và quỷ cùng bắt tới.” Sở Ly vẻ mặt tức giận nói.