Cực Độ Chiếm Hữu: Giày Vò Em, Trói Buộc Em!

Chương 9: Cô gái đáng thương

Tô Trạm tiến lại gần hơn, ánh mắt lướt qua chiếc vòng cổ trên người cô: “Chiếc vòng này là gì?” Anh hỏi, giọng nói lạnh lẽo nhưng pha chút tò mò.

Hàn Tư cúi xuống quan sát kỹ hơn: “Nó trông giống như một loại thiết bị kiểm soát. Có thể gây sốc điện nếu cô ấy phát ra âm thanh lớn hoặc cố gắng chống đối thì phải.”

Lời giải thích khiến bầu không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt.

“Tháo nó ra đi.” Tô Trạm ra lệnh ngắn gọn.

“Nhưng chúng ta không có công cụ chuyên dụng…” Hàn Tư lên tiếng, đôi mắt lộ rõ vẻ khó xử: “Nếu làm không cẩn thận thì có thể gây nguy hiểm cho cô ấy đấy.”

Người phụ nữ run lên, cố gắng lùi người vào sâu trong giường, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Tô Trạm nhìn cô chằm chằm, rồi bất ngờ cúi xuống ngang tầm mắt cô. Giọng anh trầm và chắc chắn.

“Chúng tôi không làm hại cô đâu. Nhưng nếu muốn sống, thì cô phải hợp tác với chúng tôi.”

Đôi mắt cô gái như ánh lên chút dao động. Khi nghe nhắc đến tên Trần Hà, người phụ nữ bất giác cựa quậy mạnh hơn, ánh mắt lóe lên vẻ phản kháng.

“Tôi cần chìa khóa để mở cái thứ này ra.” Tô Trạm nói với Hàn Tư: “Trần Hà giữ nó. Đi lấy đi.”

---

Sau khi Hàn Tư rời đi, Tô Trạm tiếp tục quan sát người phụ nữ. Cô không ngừng run rẩy, như thể đang mắc kẹt trong nỗi sợ hãi không có lối thoát.

Khoảng mười phút sau, Hàn Tư quay lại cùng chìa khóa và vài dụng cụ hỗ trợ. Anh ấy nhanh chóng mở xiềng xích trên tay và chân cô gái, cẩn thận không làm tổn thương làn da xanh xao của cô.

Trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng, sự hỗn loạn bắt đầu khi người phụ nữ bật dậy. Với một sức mạnh yếu ớt nhưng đầy quyết tâm, cô lao mình xuống gầm giường, nơi bóng tối bao trùm như một nơi ẩn náu an toàn cuối cùng.

“Dừng lại!” Hàn Tư kêu lên, nhưng người phụ nữ không phản ứng.

Âm thanh loảng xoảng vang lên khi các thiết bị y tế trên bàn đổ xuống đất. Dung dịch từ những ống truyền bị rơi vãi, tạo thành vệt dài trên sàn bê tông. Dưới gầm giường, cô co rúm người lại, đôi tay siết chặt lấy đầu gối, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn.

Dù căn phòng rơi vào hỗn loạn, Tô Trạm vẫn giữ thái độ điềm tĩnh đến lạnh lùng. Anh không vội vàng truy đuổi mà chỉ đứng thẳng người, cúi đầu nhìn vào khoảng tối dưới giường.

“Cô gái, bình tĩnh, chỉ cần đi theo tôi là cô sẽ ổn thôi.”

Người phụ nữ không trả lời, nhưng hơi thở dồn dập của cô đủ để cho thấy nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy tâm trí. Cô vẫn không phát ra tiếng kêu nào, như thể chiếc vòng trên cổ là một rào cản vô hình buộc cô im lặng trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Hàn Tư ngập ngừng: “Chúng ta nên… làm cô ấy bình tĩnh lại. Chắc là do cô ấy sợ quá đấy…”

“Không cần đâu.” Tô Trạm ngắt lời, giọng nói không chút cảm xúc.

Anh hạ thấp người xuống, ánh mắt xuyên qua bóng tối để nhìn rõ người phụ nữ. Với một động tác nhanh gọn, anh thò tay vào dưới gầm giường, nắm lấy cổ chân cô và kéo mạnh ra.

Người phụ nữ hét lên một tiếng ngắt quãng, cố gắng bám lấy chân giường bằng đôi tay gầy guộc, nhưng sức mạnh của cô hoàn toàn không đủ để chống lại Tô Trạm. Với một cú kéo dứt khoát, anh đã kéo cô ra khỏi nơi ẩn náu.

Cơ thể cô bị lôi trên sàn nhà lạnh lẽo, hai chân đá loạn xạ trong nỗ lực yếu ớt để thoát khỏi sự kiềm chế. Dù vậy, cô vẫn không kêu thêm bất kỳ tiếng nào, chỉ có những tiếng thở hổn hển và những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống gương mặt tái nhợt.