Thái tử khẽ vuốt ve phần cổ mảnh mai trắng nõn của nàng, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn:
“Vừa rồi cô hôn ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Câu hỏi này… nàng biết trả lời ra sao đây…
Nhưng mà, đàn ông chắc chắn đều thích được khen ngợi, cũng thích khen người khác. Nhất là trên giường, đặc biệt là kiểu người đàn ông trong người đàn ông như thái tử điện hạ.
Vân Quỳ bị chiếc ban chỉ của chàng lướt qua cổ, khiến cả người lạnh toát, nhưng lại không dám trốn tránh. Nàng cố gắng bắt chước giọng điệu của những cô gái trong giấc mơ, cẩn thận lựa lời mà khen ngợi:
“Điện hạ… bá đạo uy vũ, nô tỳ… rất thoải mái…”
[Nói vậy, chắc ngài ấy sẽ hài lòng rồi nhỉ!]
[Có điều, nghiêm túc mà nói, phải môi chạm môi mới gọi là hôn chứ? Vừa rồi ngài dí vào cổ ta mấy cái, có khác gì cắn đâu!]
Sắc mặt thái tử hơi lạnh đi, đầu ngón tay tùy ý lướt nhẹ sau vành tai nàng, giọng điệu lại mang theo ý vị không rõ ràng:
“Nói một đằng nghĩ một nẻo, cô nên phạt ngươi thế nào đây?”
Sao lại đòi phạt nữa…
Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả xuống bên tai, khiến Vân Quỳ nổi hết da gà, khóc không ra nước mắt. Nàng do dự hồi lâu, mới thấp giọng thử thăm dò:
“Hay là… nô tỳ… giúp điện hạ?”
Thái tử bật cười khẽ:
“Không phải vậy đúng ý ngươi sao?”
Mặt Vân Quỳ bất giác nóng bừng, nàng sững sờ, lúng túng nói:
“Nô tỳ không hiểu ý điện hạ…”
Thái tử hơi nhướng mi, lực đạo nơi đầu ngón tay bỗng siết chặt hơn ba phần.
Vân Quỳ đau đến mức cắn chặt môi, không dám kêu một tiếng.
Giọng nói thái tử vẫn lạnh nhạt như cũ:
“Hoàng hậu đã dặn ngươi những gì?”
Vân Quỳ không dám giấu giếm, đáp thành thật:
“Nương nương chỉ bảo nô tỳ hầu hạ điện hạ chu toàn…”
[Đã là cung nữ thị tẩm, lẽ nào ngài không hiểu nghĩa trên mặt chữ à?]
Còn mấy lời như tiền đồ vô lượng gì đó, nàng chẳng dám nghĩ xa, có thể sống sót đã là tạ trời tạ đất rồi.
Thái tử khẽ “Ồ” một tiếng, chậm rãi vuốt ve phần da thịt sau tai nàng, nhàn nhã hỏi:
“Vậy ngươi định hầu hạ cô thế nào?”
Vân Quỳ lúc này chẳng khác nào một con thỏ nhỏ bị con sói dữ nắm chặt gáy, toàn thân dựng hết lông tơ, cơ thể cuộn tròn lại theo bản năng.
Nàng hoàn toàn không biết người đàn ông này đang suy tính điều gì.
Không gϊếŧ ngay, có lẽ là còn muốn trêu đùa một phen. Nhưng cái cảm giác lưỡi dao kề sát cổ, không biết khi nào sẽ rơi xuống ấy lại tựa như ma quỷ đeo bám nàng, khiến mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, gần như theo phản xạ mà liều lĩnh ra tay,
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn đang siết chặt trên cổ mình, kéo mạnh xuống, đặt lên phần căng tròn mềm mại dưới xương quai xanh.
[Làm ơn đi! Đừng bóp cổ ta nữa!]
[Thật sự rất đáng sợ!]
[Ta đã chọn cho ngài một chỗ có cảm giác tốt hơn, cũng là nơi đàn ông trên đời thích nhất!]
[Ngài muốn nắn bóp tùy ý thế nào cũng được!]
[Quan trọng nhất là, nó sẽ không khiến ta mất mạng!]
Nếu lúc này Vân Quỳ không bị nỗi sợ hãi làm cho đầu óc mụ mị, nếu nàng là một người biết suy nghĩ trước sau, thì tuyệt đối sẽ không hành động lỗ mãng như thế này.
Nếu nàng là một hồ ly tinh thực thụ, nàng hẳn sẽ thỏ thẻ từng tiếng "Điện hạ" ngọt đến tận xương, uyển chuyển uốn lượn như rắn nước mà thuận theo chàng.
Chứ không phải dùng cái tư thế thô lỗ này.
Đợi đến khi nàng nhận ra thì đã muộn.
Nàng nghe rõ ràng hơi thở của người đàn ông càng lúc càng nặng nề, hỗn loạn. Một khắc sau, cả điện rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Càng im ắng, cảm giác nơi trước ngực càng thêm rõ ràng và mãnh liệt.
Lúc này Vân Quỳ không còn thấy lạnh nữa, tựa như có một ngọn lửa bùng cháy sau lưng, thiêu đốt đến mức đầu óc nàng choáng váng.
Nàng không phải không nghĩ tới việc giả vờ bình tĩnh mà kéo tay chàng ra, xem như vừa rồi chỉ là vô tình đặt nhầm chỗ. Nhưng… nàng đã thử hai lần, vô ích.
Bàn tay của người đàn ông rộng lớn, nặng nề, cánh tay rắn chắc nổi lên những đường gân xanh. Nàng nhẹ nhàng chọc một cái, không lay chuyển nổi, ngược lại còn bị siết chặt hơn, đến mức nơi mềm mại kia âm ỉ đau.
Vân Quỳ cắn môi, khẽ giọng cầu xin:
“Điện hạ, nô tỳ biết sai rồi, người coi nô tỳ như một luồng gió mà thả ra đi…”
Đáp lại nàng là một tiếng cười lạnh.
Khi bị buộc phải chạm vào nàng, quả thực thái tử có sững người trong giây lát.
Từ trước đến nay, chưa từng có cô gái nào dám lớn gan như vậy!
Liên tưởng đến những suy nghĩ trắng trợn, không biết xấu hổ mà nàng vừa có trước đó, rất khó để không hoài nghi, hành động này rốt cuộc là vô tình hay cố ý?