Bị Thái Tử Bạo Ngược Nghe Thấy Tiếng Lòng Và Cái Kết

Chương 28: Hương thơm thiếu nữ

Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ nàng thật sự nên chủ động.

Thái tử còn có vết thương ở eo, không thể làm mấy động tác mạnh, nếu chẳng may vết thương bị toác ra, mà nàng lại là người hầu hạ thị tẩm, thì nàng cũng khó thoát tội chết.

Nhưng thái tử không lên tiếng, nàng sao dám tự tiện nhào lên?

Thôi vậy, cứ chờ lệnh trước đã.

Nàng cẩn trọng mở miệng:

"Điện hạ, ngài... vẫn ổn chứ?"

Hơi thở thái tử nóng rực, nhưng chàng vẫn không nói lời nào.

Vân Quỳ đợi mãi không nghe thấy tiếng đáp lại, liền càng thêm lo lắng, dè dặt nói:

"Thái y nói, Hợp Hoan Tán rất có hại cho cơ thể, nếu không lập tức giao..."

Lời nàng còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm thấy eo bị siết chặt. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã được kéo thẳng vào l*иg ngực rắn chắc nóng rực của người đàn ông.

Thiếu nữ cất giọng mềm mại, ngọt ngào như mật, trong thanh âm mang theo chút run rẩy. Dưới tác dụng của Hợp Hoan Tán, từng tiếng từng tiếng vang lên như mê hoặc lòng người.

Thái tử vốn chỉ định dạy nàng một bài học, giữ nàng lại trong điện là để trấn áp sự ngông cuồng của nàng, khiến nàng sớm từ bỏ những ý nghĩ ô uế kia. Không ngờ, nàng lại dám chủ động cầu sủng.

Mỹ nhân kề bên, nếu là kẻ khác e rằng đã sớm đỏ mặt tía tai mà nhào tới. Nhưng thái tử lại dùng ý chí kiên định để kiềm chế bản thân, nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Đến khi không thể nhịn thêm nữa, chàng mới bất ngờ kéo nàng vào lòng.

Mùi hương trên người thiếu nữ từng chút, từng chút len lỏi vào chóp mũi. Đó không phải là mùi son phấn nồng đậm mà ban ngày khiến chàng chán ghét, mà giống như hương hoa hướng dương đã được mặt trời hong khô, hòa quyện với chút cỏ xanh và hương trái cây thanh ngọt. Mùi thơm ấy ấm áp, dễ chịu mà không hề gắt gỏng.

Khi lòng bàn tay chàng đặt lên vòng eo mềm mại của nàng, hơi thở của thái tử khẽ khựng lại.

Bàn tay chàng rộng lớn và mạnh mẽ, ngón tay thon dài, có thể dễ dàng nắm trọn vòng eo ấy trong lòng bàn tay.

Cơ thể nàng chỉ khoác một lớp áo mỏng, mềm mại, trơn mịn, không chút cản trở mà áp sát vào lòng bàn tay chàng, tựa như một nắm tuyết ấm áp. Những đường cong tinh tế khẽ lún xuống, mỏng manh như liễu rũ trước gió, chỉ sợ chạm nhẹ liền gãy.

Ma xui quỷ khiến, chàng không rút tay lại.

Cảm giác này thật khó tả. Từ sau khi rời khỏi vυ' nuôi, chàng gần như chưa từng có tiếp xúc cơ thể với ai. Người ngoài đối với chàng vừa kính sợ vừa xa cách, đến cả dám nhìn thẳng vào mắt chàng cũng không, huống hồ là chạm vào chàng.

Còn về những kẻ muốn trèo lên long sàng, chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng khiến chàng cảm thấy ô uế, đừng nói đến việc động tay động chân.

Cô nhóc này đúng là đầu óc dơ bẩn, có tâm tư trèo lên giường chàng song lại không có gan thực hiện, khiến người ta coi thường. Nhưng mà… cảm giác trong tay cũng không tệ.

Ánh mắt thái tử dần trở nên u tối, sâu thẳm như che giấu một ngọn lửa thiêu đốt lòng người. Ngón tay chàng chậm rãi lướt qua, nhẹ nhàng mà cũng mang theo chút ma mị.

Vân Quỳ rụt vai lại, toàn thân không nhịn được mà run rẩy.

[Nhột… nhột… nhột quá…]

Không chỉ eo nàng mà ngay cả hơi thở chàng phả bên mặt cũng khiến nàng thấy ngứa ngáy khó chịu.

Nóng quá, lại còn ngứa.

Càng khổ hơn là nàng bị giam chặt trong l*иg ngực người kia, ngay cả muốn gãi cũng không dám, hô hấp mạnh một chút cũng không dám, càng đừng nói đến việc đề nghị thái tử đổi chỗ chạm vào.

[Hức hức hức…]

Thiếu nữ cúi đầu rũ tai, không dám nhìn thẳng chàng. Còn thái tử lại bị tiếng lòng của nàng làm cho đầu óc ong ong, mắt cũng trở nên nóng rực.

Chàng vốn muốn nghiêm túc quan sát cô nhóc không biết xấu hổ này, vừa thu lại ánh mắt, liền bắt gặp đôi mắt trong veo long lanh hơi nước của nàng.

Hàng mi đen nhánh rung động nhẹ, dưới ánh nến, gương mặt ửng hồng như đóa đào, làn da như phát sáng, cánh môi đỏ hồng khẽ hé mở, làm người ta không khỏi hoa mắt.

Vân Quỳ cảm nhận được lực siết trên eo càng lúc càng chặt, đến mức nàng gần như không thở nổi.

"Điện, điện hạ..."

Thái tử ngửa đầu nhắm mắt, cố gắng phớt lờ xương quai xanh trắng ngần như ngọc của nàng, và… Cả thứ bên dưới nó, mềm mại, trắng nõn, khiến người ta không dám nhìn lâu.

Dược tính của Hợp Hoan Tán khiến huyết mạch toàn thân chàng sôi trào, hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể nàng không chút kẽ hở mà tràn vào mũi chàng.

"Quay lưng lại." Giọng thái tử trầm thấp vang lên sau một lúc im lặng.

Vân Quỳ cũng không muốn cứ thế đối diện với chàng.

Khí thế của người này quá mức áp bách, hơi thở lại nóng như lửa, nàng đã sớm không chịu nổi rồi. Nếu quay lưng lại, chí ít nàng sẽ không phải đối diện với gương mặt tối sầm như mực của thái tử nữa.