***
Mấy ngày trôi qua, cả bốn người đều kiệt sức.
Lúc này, cung nữ ty trướng rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng hỏi:
"Ngụy cô cô, khi nào chúng nô tỳ mới được vào hầu hạ thái tử?"
Ngụy cô cô liếc nhìn nàng ta, chậm rãi nói:
"Gấp gì chứ? Quan trọng nhất vẫn chưa học đâu."
Sau đó, trong tay bốn người xuất hiện một cuốn họa đồ.
Ngụy cô cô: "Những quy củ trước kia, chỉ là để các cô có thể giữ mạng trong đông cung. Còn những điều tiếp theo đây, mới là bí thuật giúp các cô giành được sủng ái của thái tử."
Bốn người tò mò mở họa đồ ra, đến khi nhìn rõ nội dung bên trong, tất cả đều đứng hình.
Đó lại là tranh xuân cung đồ!
ty môn và ty nghi vốn da mặt mỏng, vừa thấy cảnh hoan ái trong sách liền hoảng hốt gập lại ngay, đến cả ty trướng có tính cách phóng khoáng hơn cũng đỏ bừng cả mặt.
Vân Quỳ nhìn mọi người ngượng ngùng như vậy, dù trong lòng thật ra có chút tò mò nhưng nàng cũng không dám thể hiện ra ngoài, đành giả vờ cúi đầu khép họa đồ lại như những người khác.
Ngụy cô cô thản nhiên nói: "Thái tử điện hạ đã qua tuổi 20, nhưng đến nay bên gối vẫn trống không. Các cô đều là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng trong cung, nhất định phải tận tâm hầu hạ thái tử, tranh thủ được ngài sủng ái. Hiện tại thái tử còn trọng thương, đi lại bất tiện, các cô càng phải dốc sức nghiên cứu thuật phòng the, chủ động chia sẻ nỗi lo cùng ngài, hiểu chưa?"
Bốn người đồng loạt cúi đầu, cung kính đáp lời.
Buổi tối, khi không có ai, Vân Quỳ chui vào trong chăn, lén lút lật mở cuốn họa đồ, hứng thú nghiền ngẫm.
Thực ra, nàng không hề xa lạ với chuyện phòng the. Dù năng lực nhập mộng không giúp ích gì nhiều trong cuộc sống, nhưng nó đã mở ra cho nàng một cánh cửa mới mẻ: Đôi khi, nàng có thể nhìn thấy những giấc mộng nóng bỏng của người khác.
Người xuất hiện trong giấc mơ phần lớn là những kẻ nàng quen biết. Chẳng hạn như Bích Trâm cô cô và vị thống lĩnh nghi trượng, hai người này gần như là “khách quen” trong mộng của nàng. Ngoài ra còn có một số giấc mơ chỉ hiện lên bóng lưng của nam nữ, âm thanh mơ hồ lúc trầm lúc bổng, khiến nàng dù không muốn nghe cũng phải nghe thấy.
Mãi sau này nàng mới hiểu, thì ra đó chính là mộng xuân.
Dù là trong mơ, nàng cũng rất biết điều, chưa bao giờ chủ động ghé sát vào xem, chỉ đứng ngoài quan sát dè dặt, lâu dần cũng hiểu thêm đôi chút về tình yêu nam nữ.
Nhưng vì làm việc trong nội cung, ngày ngày tiếp xúc với cung nữ và thái giám, ngoài ra chỉ có mấy vị quan viên ngự thiện phòng và đám thị vệ ngoại cung, mà những người này lại chẳng phải lúc nào cũng có mộng xuân, nên số lần nàng được chiêm ngưỡng tận mắt không nhiều.
Mộng của thái giám thì không có gì đáng xem.
Mộng của những gã bụng phệ thì nàng lại chê bai.
Vậy nên, càng ít thấy, trong lòng nàng lại càng hiếu kỳ.
Bây giờ, khi lật xem tranh xuân cung, nàng phát hiện những tư thế trên đó trùng khớp với cảnh tượng trong giấc mơ, lúc này mới hiểu được "Long uyển chuyển", "Uyên ương hợp", "Bướm lượn không trung" rốt cuộc là gì…
Thế gian quả thật huyền diệu, nhân gian cực lạc chính là đây chứ đâu!
Nhưng càng xem, lòng nàng lại càng thấy chua xót.
Dù có mong ước đến đâu cũng vô ích, nàng sắp chẳng còn cơ hội trải nghiệm hạnh phúc nhân gian nữa rồi.
Ngụy cô cô đúng là người tốt, trước khi nàng chết còn tặng nàng cuốn sách này, để nàng có một đêm vui vẻ ngắn ngủi.
Chỉ tiếc là, những kỹ thuật này, thái tử điện hạ có lẽ không có phúc để hưởng rồi.
Đành đợi xuống địa phủ, tìm vài nam quỷ đẹp trai mà thử vậy.
Không biết giữa người và quỷ, cảm giác có gì khác nhau không nhỉ…
Haizz, muốn khóc quá...(ಥ ̯ ಥ)
***
Sáng sớm hôm sau, Ngụy cô cô đích thân dẫn người đến trang điểm, ăn vận chỉnh tề, sau đó đưa bọn họ vào điện Thừa QUang.
Vừa bước vào cửa, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, bốn người đồng loạt nín thở.
Vân Quỳ cúi đầu suốt dọc đường đi, chỉ dám nhìn chằm chằm mũi giày của mình, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh.
Đến khi Ngụy cô cô dừng bước giữa điện, nàng cảm thấy cả người căng chặt như dây cung, ngay cả hô hấp cũng không dám mạnh.