Cùng lúc đó, một phe cựu thần kiên quyết đứng về phía thái tử cũng lên tiếng:
"Thái tử đã chinh chiến nhiều năm, nay đã qua tuổi 20, hẳn là nên thành gia lập thất, sinh con nối dõi, bảo vệ giang sơn Đại Chiêu, không thể đi vào vết xe đổ của Cảnh Hựu Đế."
Nếu năm xưa Cảnh Hựu Đế không có quá ít con nối dõi, thì loạn phiên vương đã chẳng bùng nổ, và cuối cùng cũng không đến lượt người em trai cùng cha khác mẹ như Thụy vương dễ dàng có được ngôi vị này.
Nghĩ đến đây, Thuần Minh đế nhíu mày thật sâu, hồi lâu sau mới thở dài:
"Hôn sự của thái tử... cũng nên chuẩn bị rồi."
Hai vợ chồng nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên một tia phức tạp.
Những năm qua vì để củng cố hoàng tộc, Thuần Minh đế đã mở rộng hậu cung, sinh được 9 hoàng tử, 12 công chúa. Hoàng hậu cũng không hề kém cạnh, sinh ra 2 hoàng tử thuộc dòng chính thống.
Con trai ruột của mình cũng vô cùng ưu tú, hoàng hậu sao có thể cam tâm để kẻ khác hưởng lợi?
Nhưng năm đó Thuần Minh đế từng phát thệ trước mặt tiên thái hậu, trong triều lại có vô số cặp mắt đang dõi theo. Nếu không muốn bị gán danh tặc tử cướp nước, vợ chồng ông ta chỉ có thể diễn trọn vai trò của những bậc cha mẹ hiền từ trước thiên hạ, một lòng nuôi dạy thái tử như con ruột.
Dù thái tử có tàn bạo vô đạo đến đâu, chàng vẫn là huyết mạch chính thống của Cảnh Hựu Đế, so với một vị hoàng đế chỉ tạm thời thay thế như Thuần Minh đế, thân phận của chàng vẫn cao quý và chính thống hơn rất nhiều.
Sau một hồi yên lặng, hoàng hậu dịu giọng nói:
"Thần thϊếp hiểu rồi. Để thần thϊếp tìm một số cô gái thích hợp cho thái tử. Chỉ là... Bệ hạ cũng biết rõ, với tính khí của thái tử, chỉ e các tiểu thư khuê các bình thường..."
Thuần Minh đế dĩ nhiên hiểu. Thái tử mang bản tính tàn nhẫn vô tình, tất cả danh môn khuê tú trong kinh thành đều e sợ, tránh chàng còn không kịp.
Nhưng nếu chọn hôn phối từ gia tộc của các đại thần trung tâm trong triều, Thuần Minh đế lại sợ việc này sẽ giúp thái tử có thêm vây cánh, gia tăng thế lực.
Lưỡng lự giữa hai đường, hoàng hậu đã nghĩ ra một cách:
"Chi bằng... trước mắt cứ để nội vụ phủ và giáo phường ty chọn vài cung nữ có dung mạo xuất chúng để hầu hạ bên cạnh thái tử. Đợi khi thái tử khỏi hẳn, chúng ta sẽ tổ chức một kỳ tuyển tú long trọng, chọn cho nó những phi tần thích hợp."
Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, đều hiểu rõ tâm tư ẩn giấu của đối phương.
Sắp xếp cung nữ thị tẩm, một là có thể an bài người của mình, đảm bảo không để lại con nối dõi.
Hai là có thể bịt miệng thiên hạ, chứng tỏ rằng hoàng đế và hoàng hậu hết lòng lo lắng cho hôn sự của thái tử, không có ý chiếm đoạt ngai vàng.
Ba là thuận tiện tạo ra thị phi, để các gia tộc vọng tưởng gả con gái vào Đông cung nhìn rõ: Thái tử tàn bạo như vậy, không phải một người chồng/ chàng rể lý tưởng.
***
Còn phía bên kia, Vân Quỳ những ngày qua vẫn thấp thỏm lo sợ.
Suốt mấy ngày, nàng đều căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, nhưng mãi vẫn không thấy thái tử triệu đến, lúc này nàng mới dần yên tâm.
Nghĩ kỹ lại, nàng chỉ là một tiểu cung nữ tầm thường chẳng đáng để ý, làm sao có thể để một nhân vật như thái tử ghi nhớ được chứ?
Chỉ là nàng vừa mới an lòng được hai ngày, hoàng hậu đã phái người đến.
Người đến là một vị ma ma trông khá quen mắt, nàng từng gặp qua bà ta ở Lãm Nguyệt Các.
"Hoàng hậu nương nương mời cô nương qua một chuyến."
Vân Quỳ sững sờ tại chỗ, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, nàng cẩn thận hỏi:
"Không biết hoàng hậu nương nương triệu kiến vì chuyện gì ạ?"
Ma ma kia cười hiền lành:
"Cô nương dung mạo như hoa như ngọc, nương nương không nỡ để viên minh châu này bị phủ bụi, có lòng muốn đề bạt. Đây là chuyện vui mà."
Mấy ngày qua, hoàng hậu đã ra lệnh cho nội vụ phủ tuyển chọn không ít cung nữ đưa vào Đông cung, thế nhưng không ai là ngoại lệ, tất cả đều bị thái tử cự tuyệt.
Thậm chí, hai cung nữ mà bà ta cố ý sắp đặt làm tai mắt bên cạnh thái tử cũng đã bị xử lý chỉ vì động chạm bất cẩn trước mặt chàng.
Hoàng hậu tức giận đến suýt bóp nát chén trà trong tay, có điều cơn giận chưa qua, trong lòng lại có chút sợ hãi.
Chẳng lẽ thái tử đã phát hiện ra điều gì?