Tất cả vật dụng ở đây đều quá lớn, bồn tắm ngoại cỡ, bồn cầu khổng lồ có thể chui tọt xuống, cái ghế đẩu dưới mông cũng khó ngồi vững. Tất cả đều không thể sử dụng như trước. Cậu như trở thành công chúa Thumbelina trong câu chuyện cổ tích mà vài ngày trước đã kể cho bọn trẻ nghe.
Dù gặp bao khó khăn, cậu vẫn lạc quan.
“Chẳng lẽ không hơn những ngày tháng trong cô nhi viện sao?”
Theron nhanh chóng trở lại, mang theo một cái thao. Ông nói:
“Đây là cái thao ta mua để rửa rau. Cậu không để ý chứ?”
“Không sao đâu, vừa đúng với kích cỡ của tôi.” Thao rửa rau này đúng thực lớn hơn rất nhiều so với bồn tắm trên Trái Đất.
Theron đặt thao cạnh bồn tắm, đổ đầy nước, nhỏ hai giọt tinh dầu thư giãn vào trong rồi hỏi Chu Dương:
“Có cần tôi tắm giúp không?”
Chu Dương đỏ bừng mặt, như muốn bốc khói. Ở cái tuổi 25 còn nhờ người khác tắm cho mình thật quá thẹn. Cho dù có là người máy đi chăng nữa, cậu cũng không ngừng lắc đầu:
“Không… không, tôi… tôi có thể tự làm được. Cảm ơn Theron.”
Một trí tuệ nhân tạo như Theron biết rất rõ người khổng lồ không thích nhận sự giúp đỡ của người khác, cũng không hề cảm thấy thất vọng:
“Được rồi, bé Chu Dương, xin hãy thoải mái tận hưởng khoảng thời gian này nhé.”
Chưa gì Chu Dương đã ngăn Theron lại:
“Theron, ông giúp tôi việc này được không? Tôi không thể tự xuống cái ghế này được.”
Theron dùng bàn tay máy móc vỗ lên trán:
“Coi tôi này, quên mất. Để tôi đỡ cậu xuống.”
Sau khi đỡ người xuống, ông lại hỏi:
“Còn cần tôi giúp gì nữa không?”
Chu Dương bày tỏ cảm kích vô cùng:
“Không cần nữa, cảm ơn ông rất nhiều.”
Theron liền bước ra ngoài với một cái ghế rất ngắn, chuyển bộ quần áo đặt sang bên rồi rời đi.
Chu Dương dồn lực lên chân trái không bị thương của mình, dựa vào ghế rồi cởi khóa bộ đồ ra, đặt lại bộ quần áo và đồ lót vào phần còn lại của ghế, sau đó nằm vào trong thao.
Theron quá chu đáo, nhiệt độ nước rất thoải mái, thoang thoảng mùi thơm của tinh dầu, hương thơm tươi mát tao nhã khiến Chu Dương thích vô cùng.
Cậu gác một chân lên thành chậu, bắt đầu cẩn thận kỳ cọ cơ thể. Mái tóc có chút rối bù vì mồ hôi cũng được Chu Dương đặc biệt quan tâm.
…
Lúc cậu tắm rửa xong đã trôi qua nửa tiếng, Theron lo lắng tiến tới hỏi han.
Chu Dương mặc quần áo Theron đã chuẩn bị – một bộ quần áo đen trắng mặc ở nhà. Thậm chí còn có cả một chiếc qυầи ɭóŧ sạch sẽ.
Sau khi thay bộ đồ thú bông trẻ con ra, khoác lên mình màu sắc trắng đen lãnh đạm, vẻ ngoài sáng sủa của cậu cuối cùng cũng lộ diện. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen kiên định, sống mũi cao vừa phải, đôi môi cong nhẹ như đang mỉm cười, mái tóc ướt rũ xuống nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp thanh tú của cậu.
Đáng tiếc lại là “hồng nhan bạc phận”.
Sau khi tắm xong, đáng lẽ Chu Dương nên ra ngoài. Nhưng nhìn lại bộ quần áo bẩn vừa thay, cậu quyết định xắn tay áo giặt đồ. Đầu tiên là giặt sơ bằng nước, sau đó bắt chước cách làm của Theron giặt thêm hai lần nữa.
Cậu mất rất nhiều thời gian để hoàn thành vì phải tránh động vào chân phải. Theron lại gõ cửa:
“Nhóc Chu Dương, có cần ta giúp không?”
Chu Dương vắt bộ trang phục trong tay:
“Theron, làm phiền bác có thể mở cửa cho cháu được không?”
Cậu đã phát hiện ra mình không thể chạm tới công tắc cửa phòng tắm, xấu hổ không dám gọi giúp, đành giặt quần áo trước.
Theron đi vào, phát hiện quần áo đã được giặt sạch sẽ đặt trên ghế. Chu Dương thì đang đổ nước giặt ra. Theron vội vàng hỗ trợ:
“Việc này cứ giao cho ta, sao có thể để cậu làm được?”
“Không sao đâu, tôi quen rồi.”
Cầm chậu rửa sạch sẽ, Theron yêu cầu Chu Dương đưa bộ quần áo ướt đang cầm trong tay:
“Quần áo đưa cho tôi, tôi sẽ cho vào máy giặt.”
Chu Dương đưa quần áo. Theron đỡ cậu đi bộ đến nhà bếp.
Nói là ăn, nhưng thực chất chỉ là hai người ngồi đối diện nhau uống dịch dinh dưỡng. Garr không nói nhiều như Ngải Duy. Chu Dương sau một ngày vất vả cũng rất mệt, nên cả hai đều không trò chuyện.
Mãi đến khi dùng xong bữa, Garr mới nói:
“Ngủ sớm đi. Sáng mai Ngải Duy sẽ đón cậu. Chúc ngủ ngon.”
Chu Dương cũng chúc ngủ ngon, sau đó đi vào phòng. Dưới sự giúp đỡ của Theron, cậu bôi thuốc lên mắt cá chân rồi nằm xuống chiếc giường rộng 20 mét vuông. Ban đầu có chút hưng phấn, nhưng rất nhanh cậu liền ngủ thϊếp đi.
Theron bước vào phòng hai lần. Lần đầu đặt cốc nước nhỏ trên đầu giường. Lần thứ hai, ông dời chiếc bàn gấp đặt bên cạnh giường Chu Dương. Sau đó, ông đi đến phòng làm việc của Garr.
Trong thư phòng.
Đôi mắt máy móc của Theron lại lóe lên hai lần:
“Bé Garr, cuộc sống trước đây của Chu Dương nhỏ bé quá khó khăn. Vừa rồi cậu ấy tắm xong còn tự giặt quần áo bằng tay, chắc là không muốn gây phiền toái cho chúng ta. Dường như có rất nhiều thứ cậu ấy không quen thuộc…”
Garr ngồi trên chiếc ghế da khổng lồ, tự động không để ý tới chi tiết, đồng ý với lời nói của Theron:
“Mời Tần Định nhanh chóng kiểm tra. Cậu ấy có liên quan đến những việc Tần Định đang điều tra.”