Khoảng nửa tiếng trôi qua, Chu Dương phát hiện bọn họ đã rời khỏi rừng rậm, tiến vào trong thành phố. Bay được một hồi xe bắt đầu hạ cánh, Garr điều khiển xe tiến vào bãi đậu. Chỗ này vẫn là một bãi xe trên không, diện tích ước chừng bằng một sân bóng đá tiêu chuẩn. Garr xuống xe trước, đỡ Chu Dương từ ghế phụ rồi đưa cậu vào thang máy xuống lầu.
Chu Dương tưởng đâu bãi xe này được dùng chung bởi mấy hộ gia đình. Mãi đến khi cửa thang máy mở ra, cậu mới phát hiện căn nhà này sâu vô tận. Thì ra Garr là bá đạo tổng tài trong truyền thuyết, mỗi sáng đều tỉnh dậy trên chiếc giường rộng 800 mét vuông. Còn cậu, Chu Dương, người từng chen chúc trong ký túc xá 10 mét vuông ở nhà trẻ, thành thật khai báo là… không có ghen tị tí nào.
Theron nghe thấy tiếng động liền đi ra, liếc nhìn Chu Dương trong bộ trang phục thú bông rồi hỏi Garr:
“Bé Garr, đây là con của cậu à? Mẹ của cục cưng đâu? Khi nào hai người định tổ chức hôn lễ?”
Chu Dương quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông kim loại mặc vest, thắt cà vạt, đội mũ. Ông ấy cao hơn cậu nhưng thấp hơn Garr nhiều… chắc là người máy. Ông còn cầm một bộ quần áo đen và trắng được gấp gọn gàng. Trông kích thước có vẻ không phải dành cho ông hay Garr, mà lại giống như chuẩn bị cho cậu hơn.
Garr giới thiệu một người Trái Đất và một người máy với nhau:
“Theron, đây là Chu Dương. Cậu ấy đã thành niên, hôm nay sẽ ở lại đây. Chu Dương, đây là quản gia của tôi, Theron.”
Nhãn cầu mô phỏng của Theron trợn tròn, như thể đang nghĩ:
“Bé Garr, vị khách quý này có phải hơi giống ấu tể không?”
Garr gật đầu:
“Cũng gần giống, chỉ hơi đặc biệt xíu, nhưng tôi đảm bảo cậu ấy đã trưởng thành.”
Theron nhận ra mình đã hiểu lầm, lịch sự gửi lời xin lỗi vị khách:
“Cậu Chu Dương, xin hãy thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi.”
Nếu không phải đôi mắt đỏ rực cùng lớp vỏ kim loại, Chu Dương còn tưởng rằng đây là người bằng xương bằng thịt. Trí tuệ nhân tạo này thông minh thật. Cậu vội vàng xua tay:
“Cứ gọi tôi là Chu Dương được rồi. Tôi còn phải cảm ơn bác sĩ Garr vì đã cho tôi ở lại, đã làm phiền hai người rồi.”
Theron dường như đã bắt được nhịp:
“Ta là một lão già suốt ngày chỉ loanh quanh trong ngôi nhà rộng lớn này. Bé Garr không thích dẫn bạn bè về, cũng không thích nói chuyện, cho nên ta rất cô đơn. Hiện tại vô cùng hoan nghênh cậu tới chơi.”
Garr bất đắc dĩ giải thích với Chu Dương:
“Theron là do mẹ tôi lập trình, tính cách của ông ấy y chang bà, cậu đừng ghét bỏ.”
“Sao có thể? Tôi thích lắm.”
Cậu không những không ghét, ngược lại còn có chút hâm mộ. Đây là cảm giác được người khác quan tâm, không giống cậu, vẫn luôn cô độc nhỏ bé dù ở bất kỳ hành tinh nào.
Ánh mắt của Theron ngày càng nhấp nháy nhanh hơn. Ông cảm thấy người khổng lồ nhỏ bé này so với Garr khô khan còn dễ thương hơn. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Chu Dương cộng thêm bộ trang phục còn mất một chiếc giày, ông có chút không nhịn được mà bắt đầu cằn nhằn:
“Ôi chao, sao lại thế này! Đi, đi, tôi đưa cậu đi tắm trước. Đúng lúc quần áo mới vừa tới.”
Nói rồi ông còn ước lượng quần áo trên tay.
Garr, mặc dù không mắc chứng nghiện sạch sẽ, vẫn cảm thấy không thoải mái khi Chu Dương người đầy bụi bẩn. Hơn nữa, bản thân anh ta cũng phải đi tắm một cái mới được:
“Cậu cùng Theron đến phòng cho khách tắm rửa đi. Tôi cũng đi tắm, xong chúng ta cùng ăn cơm.”
Leo núi cả một ngày, vừa té ngã vừa trượt chân, Chu Dương cũng biết mình cả người không có chỗ nào sạch sẽ:
“Được, cảm ơn anh.”
Theron lập tức đỡ người từ trong tay Garr, giúp cậu vào phòng dành cho khách. Ngay cả trong vòng tay của Theron, người thấp hơn Garr một nửa, cậu cũng chỉ là một mét bẻ đôi. Sự nhỏ nhắn xinh xắn này lại càng nổi bật hơn khi cậu bước vào phòng cho khách.
Chu Dương nhìn vào phòng, cảm thấy bản thân như bà Lưu khi bước vào Đại Quan Viên. Nghiêm túc sao? Phòng này còn lớn hơn giảng đường trường đại học của cậu nữa. Chiếc giường rộng 20 mét vuông này thực sự có thật hả? Bác sĩ người khổng lồ bình thường đều có cuộc sống đơn giản, khiêm tốn như vậy sao?
Sau này cậu mới biết, Garr, người có vẻ là bác sĩ nội trú làm việc tại bãi xe, thực chất là người ngậm thìa vàng, không phải bác sĩ bình thường như cậu tưởng tượng.
Theron không để ý nhiều như vậy, trí tuệ nhân tạo tiếp nhận cảm xúc vẫn không bằng con người. Ông trực tiếp giúp Chu Dương đi vào phòng tắm, sau đó liền gặp chuyện rắc rối.
Chu Dương cũng y chang vậy, chân cậu bị thương, chắc chắn không thể tắm vòi sen. Nhưng bồn tắm ngoại cỡ như bể bơi, càng không thể sử dụng. Cậu không muốn làm phiền Theron, nhưng trong lòng lại nhộn nhạo khó chịu. Nếu ngủ trên chiếc giường sạch sẽ thơm tho này mà không tắm thì kỳ lắm. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bèn đề xuất:
“Hay là tôi dùng khăn ướt để lau nhé? Tôi sẽ tự lau sạch sẽ!”
“Bé Chu Dương, cậu ở lại chơi nhà mà ngay cả tắm rửa thoải mái tôi cũng không thể đáp ứng được, đây là lỗi của tôi. Cậu ngồi đây chờ một lát đi, tôi đi lấy ít đồ.”
Theron đỡ Chu Dương ngồi lên ghế trong phòng tắm, rồi đi ra ngoài.
Sau khi Theron đi, Chu Dương cẩn thận đánh giá phòng tắm siêu xa hoa này. Ý thức được mình sống trong thế giới to lớn này sẽ gặp không ít khó khăn. Cậu tựa một người tí hon lạc lối vào vương quốc của những kẻ khổng lồ.
_________
Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng