“Còn nữa, cô đã trưởng thành rồi, đừng hòng đòi tiền chúng tôi nữa. Tất cả những gì của nhà họ Kiều không có phần của cô.”
Kiều Tư Ngọc đang ăn cơm, nghe Đỗ Hồng Nguyệt thao thao bất tuyệt, cô bảo vệ cái bát của mình, vẻ mặt đầy chán ghét.
“Nước bọt của bà văng ra hết rồi, ghê chết đi được.”
Đỗ Hồng Nguyệt nghẹn lời, tức giận quát: “Kiều Tư Ngọc, cô không nghe thấy tôi vừa nói gì sao?”
Đôi mắt Kiều Tư Ngọc lạnh xuống, nhìn thẳng vào bà ta.
Cả người Đỗ Hồng Nguyệt bỗng run lên.
Gương mặt Kiều Tư Ngọc vô cảm, đôi mắt sâu thẳm nhìn bà ta chằm chằm:
“Ban đầu, tôi chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm thôi.”
“Nhưng nếu Đỗ phu nhân đây thích nói chuyện với tôi như vậy, vậy thì chúng ta cứ nói chuyện thật kỹ.”
Cô uống ngụm cháo cuối cùng trong bát, đặt bát xuống bàn.
Rõ ràng chỉ là một âm thanh rất nhỏ, nhưng vào tai Đỗ Hồng Nguyệt lại như một công tắc mở ra điều gì đó đáng sợ.
Bà ta nhìn quanh, không biết từ lúc nào người giúp việc đã biến mất, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người họ.
Trong khoảnh khắc, cả người Đỗ Hồng Nguyệt nổi da gà: “Cô muốn nói gì?”
Kiều Tư Ngọc mỉm cười ngây thơ, vẻ mặt vô tội:
“Nói về một người tên Hoàng Uyển Thanh.”
“RẦM!”
Đỗ Hồng Nguyệt bất ngờ làm đổ bát canh trước mặt.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, bàn tay đeo nhẫn và vòng ngọc khẽ run rẩy.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Kiều Tư Ngọc mỉm cười ngoan ngoãn: “Chắc là lâu quá nên bà quên rồi. Cần tôi nhắc nhở một chút không?”
Ánh mắt Đỗ Hồng Nguyệt đầy hoảng loạn, vội vàng ngăn cô lại: “Không... không cần đâu. Tôi cảm thấy hơi khó chịu, lên lầu trước.”
Khi Đỗ Hồng Nguyệt luống cuống định rời đi, giọng nói của Kiều Tư Ngọc lại vang lên:
“Nói mới nhớ, tôi nên gọi là dì Hoàng Uyển Thanh nhỉ? Bà ấy đang ở Tứ Viện. Đỗ phu nhân, lần sau đến viện nhớ dẫn tôi theo nhé.”
Đỗ Hồng Nguyệt vừa bước lên cầu thang, chân trượt một cái liền ngã ngồi xuống bậc thang. Bà ta quay đầu lại, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào Kiều Tư Ngọc.
“Cô... cô...”
Kiều Tư Ngọc đứng dậy, thong thả bước tới, từ trên cao nhìn xuống Đỗ Hồng Nguyệt, nở nụ cười ngây thơ nhưng đầy tàn nhẫn:
“Bà muốn biết tôi làm sao biết chuyện đúng không? Nhưng tôi không nói đâu.”
“Nếu Đỗ phu nhân làm tôi không vui, tôi không đảm bảo sẽ không lỡ miệng đâu.”
“Nhất là trước mặt Kiều lão gia. Nghe nói Kiều lão gia đã tìm Hoàng Uyển Thanh suốt hơn hai mươi năm, nếu ông ấy biết bà ấy bị Đỗ phu nhân nhốt trong Tứ Viện, bà nghĩ ông ấy có ly hôn với bà không?”
Đỗ Hồng Nguyệt ngồi bệt trên bậc thang, hai chân mềm nhũn, mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngớt.
“Rốt cuộc cô muốn gì?”
Kiều Tư Ngọc cười khẩy:
“Mẹ yêu quý của con à, con đã mười tám tuổi rồi mà chưa từng được mẹ cho tiền tiêu vặt. Điều này khiến con rất không vui.”
Nghe vậy, Đỗ Hồng Nguyệt vội vàng móc điện thoại ra định chuyển tiền cho Kiều Tư Ngọc.
Nhưng chợt sững lại.
Bà ta không có WeChat của Kiều Tư Ngọc, muốn chuyển tiền cũng không được.
Kiều Tư Ngọc rất chu đáo, chủ động thêm bạn và giơ điện thoại lên cười:
“Con đợi mẹ nha, mẹ yêu quý.”
Tại chỗ, Đỗ Hồng Nguyệt lập tức chuyển cho cô mười vạn tệ.
Kiều Tư Ngọc nhìn con số trên màn hình, cau mày đầy khinh thường:
“Mẹ yêu quý, mười tám năm tiền tiêu vặt cộng thêm phí giữ im lặng mà chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
“Nếu con nói chuyện này cho Kiều lão gia, chắc ông ấy sẽ cho nhiều hơn mẹ đấy.”
Đỗ Hồng Nguyệt nghiến răng, chuyển thêm 100 vạn tệ.
Kiều Tư Ngọc tặc lưỡi: “Chỉ có 100 vạn thôi à? Con nhớ hôm Kiều Tống Dao trở về, mẹ yêu quý đã cho cô ta 200 vạn tiền tiêu vặt, còn có một phòng đầy trang sức, quần áo và túi xách.”
Nghe vậy, Đỗ Hồng Nguyệt theo phản xạ đáp: “Sao cô có thể so với Dao Dao được.”
Sắc mặt Kiều Tư Ngọc lập tức lạnh xuống.
Đỗ Hồng Nguyệt vội vàng hỏi lại: “Rốt cuộc cô muốn bao nhiêu?”
Kiều Tư Ngọc: “Tiền mặt, 1000 vạn. Thiếu một xu cũng không được.”
Đỗ Hồng Nguyệt trợn to mắt: “Một...một ngàn vạn? Sao cô không đi cướp luôn đi?”
Kiều Tư Ngọc lơ đễnh nghịch điện thoại: “Kiều lão gia chắc sẽ hào phóng hơn bà.”
“Tôi đưa! Tôi đưa đây!”
Đỗ Hồng Nguyệt tức giận đến chết đi được, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô.
Kiều Tư Ngọc cười: “Đợi đó, chiều nay tôi đi mở một tài khoản, đến lúc đó mẹ yêu quý của tôi đừng quên chuyển khoản cho tôi đấy nhé. Không có tiền thì cái miệng này của tôi sẽ không giữ được đâu.”
Nói xong, cô quay người đi vào bếp kiếm chút đồ ăn, vì thức ăn trên bàn đã bị Đỗ Hồng Nguyệt phun nước miếng vào.