Cô ta ghen tị với những người học giỏi hơn mình, ghen tị với những ai xinh đẹp hơn mình.
Khi cảnh sát điều tra vụ của Phương Thiến, họ phát hiện không chỉ có một nạn nhân, chẳng qua là trước đây chưa ai bị đẩy đến bước đường cùng mà thôi.
Nghe vậy, tim Đỗ Hồng Nguyệt bỗng nhiên thắt lại, ánh mắt nhìn Kiều Tư Ngọc cũng thay đổi.
"Chắc... chỉ là trùng hợp thôi."
Kiều Tư Ngọc vừa ăn xong, nghe Đỗ Hồng Nguyệt nói vậy, cô khẽ cười:
"Đỗ phu nhân nói đúng, chỉ là trùng hợp thôi."
Cô cầm điện thoại, chuẩn bị lên lầu. Khi đi ngang qua Kiều Chính Hiên, cô giơ giơ điện thoại lên.
"Tôi chỉ biết hơi nhiều "sự trùng hợp" thôi. Nếu muốn biết gì, cứ đến tìm tôi. Không muốn trả tiền thì đừng hỏi."
Kiều Chính Hiên: "……"
Ý gì đây?
Cô ta đòi tiền mới chịu nói sao?
Kiều Chí Hoành, người đã quá quen với trò này của cô, chỉ biết giật giật khóe mắt. Đứa con gái bất hiếu này đúng là muốn chọc tức ông đến chết mà!
Chuyện của nhà họ Hứa, nhà họ Lý và nhà họ Phương ngày càng ầm ĩ.
Những quý bà trong giới thượng lưu thường tụ tập trà chiều, đi mua sắm, trao đổi thông tin và không thể thiếu những câu chuyện tám nhảm.
Thậm chí, họ hóng chuyện còn hăng say hơn cả dân mạng.
Hôm đó, có không ít người tham dự bữa tiệc nhà họ Kiều. Giờ đây, khi biết ba gia đình kia thực sự gặp chuyện, họ lại càng bàn tán rôm rả, thêm mắm dặm muối như thể tận mắt chứng kiến.
"Là con gái út nhà họ Kiều tung ra sao? Sao con bé lại biết chuyện này?"
"Đứa nhỏ đó trông có chút tà môn, nhìn vào đã thấy không thoải mái rồi."
"Không thoải mái là đúng. Là người bình thường thì ai lại đánh anh chị mình trước mặt bao nhiêu người chứ?"
"Chuyện nhà họ Hứa xảy ra hơn hai mươi năm rồi, tất cả chúng ta đều bị che mắt, vậy mà con bé đó lại biết. Làm sao có thể?"
"Chuyện nhà họ Lý thì thôi đi, đạo văn còn có thể điều tra được. Nhưng cả chuyện giam giữ trái phép, cưỡng bức, gϊếŧ người phi tang mà nó cũng biết? Quá huyền bí rồi!"
"Còn cả nhà họ Phương nữa. Một hơi nói ra chuyện của cả ba gia đình, và tất cả đều đúng."
"Hôm đó có nhiều người như vậy, tại sao nó lại chỉ nói ra chuyện của ba nhà này? Nhìn thế nào cũng thấy là có chủ ý."
"Bỏ qua việc nó biết bằng cách nào, dù sao thì nhà họ Lý và nhà họ Phương coi như tiêu đời rồi."
"Nhà họ Hứa thì chỉ dính vào vấn đề đạo đức, cùng lắm chỉ bị mọi người chỉ trích vài câu mà thôi."
Nhà họ Lý và nhà họ Phương đã phạm pháp.
Giữa lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, nhà họ Hứa, nhà họ Lý và nhà họ Phương cuối cùng cũng nhận lấy kết cục của mình.
Hứa phu nhân dù làm ầm ĩ nhưng tạm thời vẫn chưa ly hôn.
Nhà họ Lý hiện giờ thân còn khó giữ, bị các cơ quan chức năng để mắt đến, gần như mỗi ngày đều có người đến điều tra.
Chứng cứ phạm tội của Lý Tử An vô cùng rõ ràng, không còn khả năng xoay chuyển tình thế.
Nhà họ Phương cũng chẳng khác gì nhà họ Lý, đều đang bị điều tra.
Phương Thiến khi gây án đã đủ mười sáu tuổi, còn Phương phu nhân cũng dính hàng loạt tội danh, mẹ con họ không thể trốn thoát được.
Nhìn thấy thông báo chính thức màu xanh được đăng tải, mọi chuyện đã ngã ngũ, Kiều Tư Ngọc vui vẻ ngân nga một bài hát.
Xuống lầu ăn cơm, lại một lần nữa nghe thấy Đỗ Hồng Nguyệt nói xấu mình trong điện thoại.
“Hôm nay là ngày tra điểm thi đại học à? Nhà tôi có gì đáng để nói chứ, nó đi thi mà còn chẳng buồn báo với chúng tôi một tiếng, ai biết nó thi được thế nào?”
“Chắc là điểm kém quá nên không dám nói. Đúng là mất mặt chết đi được.”
“Không giống con gái nhà Vương phu nhân đây, năm ngoái còn đạt giải nhất cuộc thi piano. Nhà tôi cái đứa kia mà so với con gái bà thì chẳng là gì cả.”
Nghe giọng điệu chê bai và khinh miệt đầy chán ghét của Đỗ Hồng Nguyệt, Kiều Tư Ngọc bật cười. Không biết bà ta có kiểu may mắn gì mà lần nào nói xấu cô cũng bị cô bắt gặp.
Đỗ Hồng Nguyệt như thể làm chuyện mờ ám bị phát hiện, vội vàng cúp điện thoại.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Con gái Vương phu nhân năm ngoái đạt giải nhất cuộc thi piano, còn cô thì có gì?”
Giọng điệu Đỗ Hồng Nguyệt đầy chế giễu, càng nhìn Kiều Tư Ngọc càng thấy chướng mắt. Dám cầm dao dọa bà ta cơ đấy!
“Thi đại học cũng chẳng báo với chúng tôi, không phải vì điểm kém quá, sợ mất mặt sao?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu cô không đỗ đại học, chúng tôi sẽ không bỏ tiền giúp cô chạy chọt đâu. Nhà họ Kiều không thể chịu nổi nỗi nhục này.”