“Làm sao vậy?”
Lâm Bạch nhận ra hai người có gì đó không ổn, lo lắng muốn duỗi đầu nhìn vào trong.
Lộc Khê cùng Hứa Kiều Vận nhanh chóng xoay người ngăn ở cửa xe, “Không có việc gì, anh và Cố Vọng vào trong xe chờ bọn em trước đi.”
Ý thức được điều gì, sắc mặt Lâm Bạch có chút ngưng trọng, “Được, có việc gì thì gọi anh.”
Hứa Kiều Vận kéo tay Lộc Khê có chút run rẩy, Lộc Khê trở tay nắm lấy, không nói gì an ủi cô ấy.
Có một người phụ nữ nằm trong xe, chiếc cổ mảnh khảnh bị dây xích khóa chặt, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mái tóc khô vàng, ngũ quan tú lệ, đôi mắt tuy mở to, nhưng dường như toàn bộ linh hồn của cô ấy đã bị cướp mất.
Cả người cô ấy đều là vết thương, vết thương tím tím xanh xanh trải rộng trên da thịt trắng nõn, thậm chí còn có vài vết sẹo do tàn thuốc thiêu cháy. Trong xe đều là mùi tanh tưởi khó ngửi, còn có chất lỏng không rõ khiến người ta buồn nôn.
Lộc Khê biết, có vô số người như vậy trong thời kỳ mạt thế, đối với những người phụ nữ không có dị năng, xinh đẹp ngược lại trở thành ác mộng của các cô ấy.
Hứa Kiều Vận cố nén nước mắt sắp trào ra, bảo Lộc Khê lấy một bộ quần áo từ trong không gian ra, đưa cho người phụ nữ nằm đó.
“Bọn họ đã chết rồi, cô được tự do rồi……” Nhìn người phụ nữ không ra hình trước mặt, người luôn được Lâm Bạch cẩn thận bảo vệ như cô ấy lần đầu tiên ý thức được sự tàn nhẫn của mạt thế.
Nghe được tin tức những người kia đã chết, nữ sinh hơi cử động tròng mắt, một hồi lâu sau, giống như đột nhiên ý thức được cô ấy nói gì, cô gái nhào về phía Hứa Kiều Vận, ngữ khí kích động hỏi cô ấy.
“Chết rồi? Cô nói bọn Trương Long chết rồi?” Cô ấy nhìn chằm chằm Hứa Kiều Vận, sau khi xác định lời cô ấy nói là sự thật, thần sắc dần trở nên điên cuồng, khuôn mặt tú lệ uyển chuyển cũng trở nên dữ tợn.
“Ha ha ha ha ha ha, chết rồi thì tốt! Chết rồi thì tốt! Tôi muốn lột da bọn họ, róc xương bọn họ.”
“Tôi muốn gϊếŧ bọn họ!”
Cô ấy ngửa đầu cười lớn, vô lực dựa vào ghế dựa, nước mắt gần như rơi khỏi đôi mắt đẹp.
Cô ấy đang cười, cũng đang khóc.
Cuối cùng, cảm xúc quá mức kích động khiến cô ấy ngất đi.
Hai người Lộc Khê run rẩy giúp cô ấy thay quần áo sau đó gọi Lâm Bạch tới, phá tan xích sắt khóa chặt cô ấy.
Cô ấy được tự do.
***
Xe việt dã chậm rãi chạy trên con đường nhỏ, thỉnh thoảng có Zombie nhào tới, Lâm Bạch không chút do dự lái xe nghiền qua.
Cô gái kia cũng đã tỉnh lại, an tĩnh ngồi ở ghế sau, bất luận Lộc Khê và Hứa Kiều Vận cố gắng bắt chuyện với cô ấy như thế nào, cô ấy cũng chỉ dựa vào cửa sổ không nói một lời.
Lộc Khê từ hệ thống biết được, đây là một thành viên trong tiểu đội vai chính trong nguyên văn, người có dị năng hệ tinh thần, Từ Nhất Nhất.
Trong nguyên tác, Từ Nhất Nhất là một cao thủ ngoại cảm trong tiểu đội vai chính năng lực chỉ đứng sau Lâm Bạch, thậm chí sau này còn đạt đến cấp sáu.
Cô ấy có mái tóc ngắn, luôn trầm mặc ít lời, năng lực phi thường, chưa từng thất bại vào thời khắc mấu chốt, Lộc Khê nhớ rõ đây là người không chút luống cuống khi chiến đấu với Zombie cấp năm.
Cô ấy mạnh mẽ, kiên nghị quả cảm, đã làm hết sức mình để cứu nhiều phụ nữ bị áp bức sau ngày tận thế, trong nguyên tác cô ấy thu hoạch được rất fan bạn gái thậm chí có thể sánh với nam chính Lâm Bạch, là nhân vật duy nhất mà Lộc Khê không phàn nàn khi đọc sách.
Cô rất kính nể Từ Nhất Nhất.
Nhưng hiện giờ nhìn thấy người thật, Lộc Khê thật sự không dám liên hệ cô gái tú lệ với sắc mặt tái nhợt trước mắt với cao thủ ngoại cảm trầm mặc ít lời máu lạnh vô tình kia.
Cô cuối cùng cũng hiểu, vì sao Từ Nhất Nhất lại liều chết cứu những người phụ nữ bị khinh nhục mỗi khi bắt gặp, cho dù việc này mang đến không ít phiền toái cho đoàn đội vai chính, thậm chí bị rất nhiều người đọc dán cho cái nhãn thánh mẫu thích xen vào việc của người khác.
Bởi vì cô ấy đã từng trải qua mưa bão, cho nên muốn trở thành chiếc ô che chở cho người khác.
Hứa Kiều Vận lo lắng nhìn Lộc Khê, Lộc Khê thở dài, chỉ có thể đưa cho cô ấy một ánh mắt an ủi.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài một ngôi biệt thự nhỏ ở nông thôn, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng Zombie gầm rú, nói vậy đã không còn người sống.
Lâm Bạch lui về phía sau một khoảng, sau đó chạy lấy đà dùng sức đâm xuyên bức tường vây, động tác nhanh nhẹn đi vào.
Một lát sau, tiếng Zombie gầm gừ biến mất, Lâm Bạch từ bên trong mở cửa ra.
Cố Vọng nghênh ngang bước đôi chân dài đi vào, vốn là Hứa Kiều Vận ngồi ghế phụ, Cố Vọng cùng Lộc Khê ngồi ghế sau, bởi vì Từ Nhất Nhất đi cùng, ba nữ sinh ngồi ở hàng sau, Cố đại gia chỉ có thể sóng vai ngồi ở hàng trước cùng Lâm Bạch.
Dọc đường đi anh bực bội muốn chết, không có mùi hương ngọt ngào thoang thoảng của Lộc Khê, bên cạnh chỉ có mùi hormone nồng nặc của đàn ông, anh ngủ cũng không ngon.
Anh thậm chí còn nghĩ đến việc lén giải quyết người phụ nữ kia, như vậy anh sẽ không cần ngồi ở ghế phụ nữa.
Cố Vọng càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này thực hiện được.
Bên kia, Lâm Bạch lái xe vào sân, Lộc Khê cùng Hứa Kiều Vận đỡ Từ Nhất Nhất xuống xe.
Đây là một ngôi nhà ba tầng, có khoảng sân rộng rãi, còn có một mảnh đất trồng rau ở góc đông nam, có cải trắng và ớt, Lộc Khê vui vẻ thu thập vào không gian của mình.
Bước vào đại sảnh lầu một, đã thấy hai thi thể được đặt ngay ngắn trên mặt đất, là một cặp vợ chồng già, ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, chắc là ngày đầu tiên của mạt thế đã biến thành Zombie, cũng không ra ngoài hại người khác.
Lộc Khê yên lặng cúi chào với hai thi thể, dù sao bọn họ cũng ăn đồ ăn nhà người ta, còn ở nhà người ta, cô bảo Lâm Bạch cùng đào một cái hố ở vườn rau để chôn cất hai thi thể này, giúp hai người họ yên nghỉ.
Ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp, có thể thấy hai vợ chồng già ngày thường thường xuyên dọn dẹp, trong phòng bếp có nửa bao gạo cùng một thùng xăng, bếp gas cũng vẫn dùng được, vì thế Lâm Bạch quyết định tối nay ăn một bữa cơm nóng hổi, bọn họ muốn ăn lẩu!
Lộc Khê hưng phấn m lấy nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn từ trong không gian ra, may mắn là lúc đó cô đã thu thập thứ này.
Quả nhiên cái nhà này sẽ tan nát nếu không có cô.
Mấy người đóng chặt cửa sổ, bảo đảm không có mùi gì thoát ra ngoài, tránh thu hút những người có ý đồ xấu, sau đó thắp nến ngồi vây quanh nồi lẩu.
“…… Mười ba, mười bốn, mười lăm, được rồi!” Mười lăm giây trôi qua, Lộc Khê vui vẻ vớt miếng lòng mà cô đã thèm muốn từ lâu lên, vừa chuẩn bị há mồm, lại nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng.
Cô cứng đờ quay đầu.
Cố Vọng lười nhác dựa vào ghế lưng, ngũ quan trương dương giãn ra, thần sắc hài hước, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Lộc Khê…… Không, miếng lòng trong bát Lộc Khê.
Có phải cô bị ảo giác rồi không, cô cảm thấy trong ánh mắt của vai ác toát ra một tia uy hϊếp.
Lộc Khê: Anh ~
Cô không xác định bỏ hết lòng vào trong bát của Cố Vọng, duỗi tay tỏ vẻ: Mời ngài.
Vì thế, Cố Vọng dưới ánh mắt không thể tin của Lộc Khê ăn hết bát lòng.
Lộc Khê: Cô không phải nhớ rõ vai ác có thói ở sạch sao?
Thói ở sạch của anh đâu? Anh đoạt món lòng của cô!
[Đinh, tiến độ ổn định thế giới hiện tại là 41%, mong ký chủ không ngừng cố gắng nha ~]
Khi Lộc Khê đang vẽ vòng tròn trong lòng chửi rủa Cố Vọng, một thông báo máy móc vang lên.
Ánh mắt cô lập tức sáng lên, chẳng lẽ Cố Vọng thích như vậy?
Lộc Khê quyết đoán lại gắp thêm một miếng lòng, đầy mặt chờ mong gắp vào trong bát Cố Vọng, “Cố đại gia mời ăn thử.”
Cố đại gia nhìn Lộc Khê mỉm cười, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy.
[Đinh, tiến độ ổn định thế giới hiện tại là 42%, mong ký chủ không ngừng cố gắng nha ~]
Lộc Khê lại gắp một miếng nữa.
Nụ cười của Cố Vọng càng sâu hơn.
[Đinh, tiến độ ổn định thế giới hiện tại là 43%, mong ký chủ không ngừng cố gắng nha ~]
Cô tiếp theo gắp, Cố Vọng tiếp tục ăn.
Sau khi lặp lại nhiều lần, tiếng thông báo máy móc dừng lại ở 44%, Lộc Khê không chấp nhận số phận lại gắp bốn năm miếng lòng cho Cố Vọng, nhưng vẫn không có thay đổi gì.
003: […… Ký chủ, tiến độ ổn định thế giới không thay đổi nữa rồi.]
Lộc Khê lập tức giống như quả cà tím bị đông lạnh, quên đi, cô nghĩ lại, trong một đêm tăng bốn phần trăm là được rồi.