Editor: Q
Lâm Thanh Sênh vội vàng đuổi theo, thấy Lạc Tịch Chiếu chỉ về phòng mình mới yên tâm, tiến lên gõ cửa.
“Tịch Chiếu, mẹ không có ý đó đâu, con mở cửa ra được không?”
Nhưng mặc cho bà gõ cửa suốt một lúc lâu, bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cách đó không xa, cánh cửa phòng trẻ em bị mở ra từ bên trong. Lạc Ngu ôm chiếc gối nhỏ của mình, đứng ở hành lang, chiếc đuôi khủng long trên bộ đồ ngủ vẫn còn kéo lê trên sàn. Bé con ngái ngủ dụi dụi mắt, giọng mềm mại gọi:
“Mẹ ơi.”
Lâm Thanh Sênh quay đầu lại, thấy con út còn chưa đi dép vào liền vội vàng xoay người bế con lên, đưa trở lại giường.
Lạc Tịch Chiếu sau khi nói một tràng đầy tức giận với mẹ ruột liền lao về phòng, vùi mình trong chăn khóc nức nở. Nghe tiếng Lâm Thanh Sênh dịu dàng dỗ dành ngoài cửa, cô dần dao động, đang phân vân không biết có nên nghe mẹ giải thích hay không thì bên ngoài đã lại đột nhiên im ắng.
Lạc Tịch Chiếu lặng lẽ ngồi dậy, hé cửa nhìn ra, sau đó nhìn thấy bóng lưng Lâm Thanh Sênh đang ôm Lạc Ngu rời đi. Cơn giận bùng lên, nước mắt lại trào ra.
Cô sẽ không bao giờ thích Lạc Tiểu Ngu nữa! Dù nó có đáng yêu đến đâu đi chăng nữa, thì cũng là đứa trẻ đáng ghét nhất trên đời!
Lạc Ngu còn chưa được đặt xuống giường đã ngửi thấy mùi hương của mẹ, thế là lại rúc vào lòng Lâm Thanh Sênh ngủ thϊếp đi.
---
Trong phòng làm việc.
Lạc Du Bạch đột nhiên lên tiếng: “Ba nghe thấy hết rồi đúng không?”
Giây tiếp theo, giọng nói sốt sắng của một người đàn ông vang lên từ điện thoại:
“Con trai, con nói xem giờ ba nên làm gì đây?”
Lạc Du Bạch khẽ cười, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng đầy châm biếm:
“Ba cứ ở châu Âu mà chinh phục thế giới đi. Vợ, con trai, con gái—ba đừng hòng có lại bất cứ ai."
“Con trai à, sao con còn nhẫn tâm hơn cả mẹ con thế? Con nghĩ ba sống thoải mái lắm sao? Giờ ba mà dám quay về, ngày mai mẹ con dám trói ba lôi thẳng đến Cục Dân Chính đấy.”
“Ha ha… dì Vân đã sắp xếp cho mẹ con một chương trình thực tế về du lịch kết hợp với hẹn hò. Ba tưởng con nói mẹ không còn là vợ ba chỉ là nói đùa à?”
“Hẹn hò?! Không được! Tuyệt đối không được!” Bên kia điện thoại, người đàn ông gần như đã nhảy dựng lên.
“Cúp máy đây, con còn phải liên hệ bác sĩ Trương và luật sư Hà.” Lạc Du Bạch nghe thấy ba mình tức giận, giọng điệu lại quay về lạnh nhạt như cũ.
"Còn chuyện của người giúp việc..."
“Ba đừng nhúng tay vào, bà ấy có thể tự nhìn ra.” ‘Bà ấy’ ở đây đương nhiên chính là Lâm Thanh Sênh.
“Ồ…”
---
Đêm đầu tiên ngủ cùng mẹ, Lạc Ngu mơ một giấc mơ thật đẹp.
Trong mơ, thế giới không còn tận thế, ba mẹ, anh trai và chị gái đều ở bên bé. Vào sinh nhật năm tuổi, cả gia đình chụp một bức ảnh chung có Tiểu Ngu ở trong đó. Trước khi tỉnh dậy, Lạc Ngu còn nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ bỏ túi nhỏ trong ngực mình - trên ảnh, bé con Tiểu Ngu ở trong vòng tay gia đình cười thật tươi...
Lâm Thanh Sênh bị động tĩnh trong chăn đánh thức. Vừa mở mắt, bà liền phát hiện Lạc Ngu không biết từ lúc nào đã chui tọt vào trong chăn, thân hình nhỏ bé gồ lên thành một quả đồi nhỏ, đôi tay mũm mĩm không ngừng mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó.
Sợ con bị ngạt, bà vội vàng vén kéo chăn ra, ôm lấy bé: “Cục cưng à, có chuyện gì thế?”
“Mẹ ơi… cái đồng hồ bỏ túi của coan mất rùi, coan nàm rơi trong chăn rùi.” Lạc Ngu vội vàng giải thích.
“Đồng hồ bỏ túi? Con có đồng hồ từ khi nào vậy?”
Lạc Ngu nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, nhưng cũng không nhớ mình có từ khi nào, cũng không biết vì sao lại mất. Bé chỉ nhớ nó rất quan trọng, nhất định phải tìm lại bằng được.
“Có mà… là đồng hồ nhỏ của coan.”
“Được rồi, là của cục cưng. Mẹ sẽ tìm giúp con, tìm đến khi nào có thì thôi.” Lâm Thanh Sênh nhẹ nhàng xoa gương mặt nhỏ mũm mĩm của con, dịu dàng dỗ dành.
Lần này Lạc Ngu phản ứng hơi chậm, bé ngây người nhìn mẹ một lúc lâu, chậm rãi nói: “Mẹ ơi, coan iu mẹ nhắm.”
Lâm Thanh Sênh vừa cười vừa rưng rưng nước mắt, ôm bé con vào lòng:
“Cục cưng của mẹ, mẹ cũng yêu con lắm.”