“Mẹ, em gái, sau này con chắc chắn sẽ cho hai người sống tốt!”
Nghĩ đến mình từ thế kỷ 21 xuyên không tới, kiếm tiền chắc chắn là không có vấn đề!
Lúc này mục tiêu duy nhất trong lòng cô ấy bây giờ chính là kiếm tiền! Kiếm thật nhiều tiền! Để em gái tiên nữ nhà mình sống cuộc sống như công chúa!
Mặc kệ là thiên kim thật hay giả, chị đây tự mình làm đại gia! Để em gái tiên nữ nhà mình chỉ cần xinh đẹp, làm một tiểu công chúa sống an nhàn sung sướиɠ là được!
Đối với “lời nói hùng hồn” của Chân Hòa Hòa, Trần Tam Hoa lại không để ý, bà cười lắc đầu.
“Con bé này, nói linh tinh gì vậy, sắp làm cô dâu rồi, mẹ và em gái con đâu cần con nuôi, con cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.”
Nói rồi Trần Tam Hoa lại cảm thán: “Lần này thím Thúy Hoa giới thiệu cho con một đối tượng kết hôn tốt như vậy, con phải nắm chắc lấy...”
Nghe Trần Tam Hoa nói vậy, Chân Hòa Hòa lúc này mới nhớ ra, hình như mình đang xem mắt?!
Chân Hòa Hòa cẩn thận nhớ lại, phát hiện trong tiểu thuyết quả thật có tình tiết xem mắt này nhưng cuối cùng nguyên chủ cũng không gả cho đối tượng ở huyện thành nhỏ kia, nghe nói đối tượng kia rất tốt, hình như là bị chị họ của nguyên chủ giành mất.
Về phần là chị họ nào, trong tiểu thuyết cũng không nói rõ, dù sao chị họ nguyên chủ cũng khá nhiều, hơn nữa quan hệ cũng không tốt lắm.
Cho nên cô ấy ghét người nhà họ Trần, từ sau khi theo mẹ mình được nhận về nhà họ Cố, cô ấy cũng chưa bao giờ nhắc đến người nhà kia.
Sau khi hiểu rõ cốt truyện, Chân Hòa Hòa không muốn kết hôn, càng không có hứng thú với chuyện kết hôn sinh con, cô ấy phải bình tĩnh lại.
Tìm đối tượng sao bằng nuôi một em gái tiên nữ, em gái tiên nữ nhà cô ấy xinh đẹp như vậy, cô ấy hoàn toàn không muốn lấy chồng rồi rời khỏi nhà!
“Mẹ, con không thích đối tượng xem mắt hôm nay, con không muốn lấy chồng, con chỉ muốn ở nhà chăm sóc mẹ và em gái.”
Chân Hòa Hòa nghiêm túc nói, cô ấy nói rất chân thành, khiến Trần Tam Hoa cũng ngây người.
“Con bé này nói lời ngốc nghếch gì vậy, nếu bỏ lỡ đối tượng xem mắt tốt như vậy, sau này con đi đâu tìm đây!”
Thấy Trần Tam Hoa nghe cô ấy nói không muốn kết hôn thì vội vàng khuyên nhủ, Chân Hòa Hòa cũng không nói gì nữa.
Một mặt là cô ấy không muốn để mẹ của nguyên chủ lo lắng, mặt khác là... Dù sao cô ấy có muốn kết hôn với “đối tượng tốt trong huyện thành” kia hay không, đều không phải do cô ấy quyết định!
Dù sao “đối tượng tốt” này chắc chắn là bị người ta giành mất!
“Con biết rồi, mẹ, con nghe lời mẹ.”
Chân Hòa Hòa cười, thuận miệng nói.
Thấy con gái lớn của mình không còn làm loạn nữa, cuối cùng Trần Tam Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao tình huống giống như nhà bọn họ - cả ba mẹ con họ đều là hộ khẩu nông thôn, có thể gả cho một người thành phố, hơn nữa còn là người thành phố có công việc ổn định, là chuyện không dễ dàng gì.
Tuy bà và chồng là Chân Thẩm yêu nhau nên mới đến với nhau, bà cũng hy vọng hai đứa con gái nhà mình đều có được một người chồng yêu thương mình.
Nhưng là một người mẹ yêu thương con gái, bà càng hy vọng hai đứa con gái của mình đều có thể sống tốt, không phải chịu khổ nữa.
“...”
Nhìn chị cả nhà mình nói chuyện với mẹ, Chân Mỹ Mỹ luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.
Trước kia chị gái tuy sẽ chăm sóc cô nhưng tình cảm của chị chưa bao giờ thể hiện ra ngoài như vậy, chưa bao giờ nói sẽ nuôi cô.
Không hiểu sao, đột nhiên cô cảm thấy, hôm nay chị gái rất nhiệt tình với mình...
Nghĩ như vậy, Chân Mỹ Mỹ lại nghi ngờ nhìn chị gái mình một cái.
“Em gái, sao em lại nhìn chị như vậy?”
Chân Hòa Hòa đương nhiên phát hiện ánh mắt của em gái tiên nữ nhà mình, cơ thể cô ấy lập tức căng thẳng.