Không chỉ làm náo loạn hôn lễ, làm mất mặt nhà họ Thương, mà ngay trong ngày cưới đã cắm sừng Thương Ảnh Ngộ, bị đuổi ra khỏi nhà họ Thương coi như là may mắn, không biết Thương Ảnh Ngộ vẫn luôn nổi tiếng với tính cách tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn sẽ xử lý cậu như thế nào.
Vừa rồi Thương Hành Chi vì Hà Dịch làm hỏng hôn lễ mà tức giận vô cùng, bây giờ lại thấy Hà Dịch trước mặt bao nhiêu khách khứa làm ra loại chuyện mất mặt, bại hoại gia phong này, lập tức sai người bắt tên ngốc lại, sau đó ông ta còn tương đối khách sáo giải tán những vị khách đang xem náo nhiệt, bảo họ đổi chỗ nghỉ ngơi.
Hà Dịch say bí tỉ, còn chưa kịp để Thương Hành Chi tìm cậu hỏi tội thì đã nằm trên sàn ngủ thϊếp đi, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Thương Hành Chi chướng mắt cậu, cũng không cho người đỡ cậu dậy, chỉ ném một tấm khăn trải bàn lên người cậu để che đi bộ quần áo xộc xệch.
Thương Ảnh Ngộ nghe tin chạy đến, nhìn Hà Dịch đang nằm ngủ say sưa trên sàn, lại thấy vẻ mặt tức giận của Thương Hành Chi, anh bình tĩnh hỏi: "Chú hai, chuyện này là sao? Sao cậu ấy lại ngủ ở đây?"
Thương Hành Chi đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, lực mạnh đến nỗi làm nước trà bắn ra ngoài, tức giận nói: "Con còn dám hỏi! Ngay cả vợ mình cũng không quản được, rõ ràng biết nó là kẻ ngốc lại không cho người trông coi cho cẩn thận, mặt mũi nhà họ Thương chúng ta đều bị nó làm mất hết rồi!"
Ngoài mặt ông ta đang mắng Hà Dịch, nhưng thực chất là muốn mượn cơ hội này trách móc Thương Ảnh Ngộ làm mất mặt nhà họ Thương.
Đương nhiên Thương Ảnh Ngộ nghe ra ý tứ trong lời nói của chú hai mình, nhưng anh không lập tức phản bác mà sai người điều tra CCTV tại hiện trường, sau đó anh chỉ vào tên công tử bột có ý đồ xấu với Hà Dịch, hỏi Thương Hành Chi: "Chú hai, người này là ai?"
Thương Hành Chi nhìn rõ mặt người kia, sắc mặt bỗng cứng đờ. Đây là họ hàng bên vợ ông ta, quan hệ khá xa, không thường xuyên qua lại, lại là tiểu bối, căn bản chưa từng gặp mặt nên trước đó ông ta không nhận ra.
"Nếu con nhớ không nhầm, đây hình như là con trai nhà chị dâu của thím hai? Hình như nhà họ Thương không gửi thiệp mời cho hắn." Thương Ảnh Ngộ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút biểu cảm.
Lão gia tử giao hôn lễ cho Thương Hành Chi lo liệu, bây giờ lại có người không liên quan trà trộn vào, suýt nữa thì giở trò đồϊ ҍạϊ với cháu dâu mà lão gia tử đã chỉ định, Thương Hành Chi vốn nên chịu trách nhiệm về việc này, hơn nữa tên công tử bột bất tài kia lại là họ hàng bên ông ta, bây giờ dù ông ta muốn đổ trách nhiệm lên Hà Dịch và Thương Ảnh Ngộ cũng không thể khiến mọi người tin được.
Thấy Thương Hành Chi im lặng, Thương Ảnh Ngộ lại nói: "Hà Dịch là kẻ ngốc, chuyện này không chỉ con biết, chắc chú hai cũng rất rõ, ngay cả ở hiện trường chú hai cũng không trông chừng được cậu ấy, một kẻ bệnh tật như con thì làm sao được chứ? Con đâu có thể biết trước được."
"Nói đi cũng phải nói lại, tên ngốc này thậm chí còn chưa chắc đã nhận thức được mình đã phạm lỗi, bây giờ còn say đến bất tỉnh nhân sự, dù lúc này chú hai có phạt cậu ấy cũng không thể khiến cậu ấy nhớ lâu được."
Thương Hành Chi bị Thương Ảnh Ngộ nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại không thể phản bác.
Thằng cháu trai này vẫn luôn lý sự như vậy, hơn nữa trí nhớ tốt đến mức khiến người ta muốn hộc máu, ngay cả họ hàng xa mà bản thân ông ta cũng không nhớ rõ, vậy mà thằng nhóc này chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, lập tức nắm thóp ông ta.
"Được rồi, con đúng tất, là ta sơ suất được chưa, mau cho người đưa cậu ta đi, ta còn một đống việc chưa xử lý." Thương Hành Chi tức giận xua tay nói.
"Vậy chú hai cứ bận việc của mình, con về trước đây." Thương Ảnh Ngộ nói xong, nháy mắt với A Huy và A Hổ.
A Huy và A Hổ vội vàng đỡ Hà Dịch đang nằm trên sàn dậy, đi theo Thương Ảnh Ngộ về phòng.
Vừa vào phòng, Thương Ảnh Ngộ liền lạnh mặt, nhìn hai người hỏi: "Chuyện gì vậy? Bảo hai người trông chừng cậu ấy, hai người lại đi đâu?"
A Huy và A Hổ vội vàng giao Hà Dịch cho người chăm sóc, sau đó quỳ xuống nhận lỗi, rồi kể lại chi tiết sự việc cho Thương Ảnh Ngộ nghe.
Thương Ảnh Ngộ nghe xong, nhìn Hà Dịch đang được người chăm sóc đặt lên giường, đột nhiên chú ý tới màu móng tay của cậu có vẻ bất thường, liền điều khiển xe lăn lại gần xem.
Trong suốt quá trình diễn ra hôn lễ, Hà Dịch vẫn luôn đeo găng tay, sau đó khi ăn bít tết, cậu thấy găng tay vướng víu nên đã dùng miệng cắn rồi kéo ra, bây giờ cả hai bàn tay đều lộ ra, màu sắc bất thường trên móng tay rất nổi bật, thoạt nhìn cứ như là cậu đã sơn vài mảng sơn móng tay màu tối, quan sát kỹ mới phát hiện mười ngón tay của cậu đều bị thương, máu bầm trong móng tay đã chuyển sang màu đen, xem ra là bị thương đã lâu.
Thương Ảnh Ngộ xem xong, nhẹ nhàng buông tay Hà Dịch xuống, quay đầu dặn dò: "Đi điều tra xem nhà họ Hà có ngược đãi cậu ấy không, sao lại đói như chó hoang vậy?"