Hắn không dám suy nghĩ quá nhiều, nhưng cảm giác nhục nhã dâng lên xen lẫn với sự hoang mang rối loạn khiến hắn như rơi vào vực sâu thăm thẳm.
Lần đầu tiên Thẩm Quân Hy gặp một người dễ thẹn thùng đến vậy.
Quân tử như ngọc, băng tuyết thuần khiết, tựa một đóa lan thanh lãnh vô cớ bị trêu chọc.
Vành tai ửng hồng mang theo khí chất đơn thuần.
Không nhuốm dục niệm, chẳng vướng bụi trần.
Nhưng ai mà không biết hoàng tử Bắc Đường từ năm mười tuổi đã tinh thông phòng sự?
Những công tử danh môn trong kinh thành cũng chẳng ai sạch sẽ hơn ai.
Đúng lúc này, một thân cẩm y, dáng vóc uy nghiêm, Lăng Mạc dẫn theo một đội hộ vệ vội vã đi tới.
Ánh mắt sắc như chim ưng của hắn ta quét qua Tiêu Thần đang quỳ dưới đất, tay còn đang kéo vạt áo Thẩm Quân Hy, trầm thấp nói: "Thảo nào đến giờ công tử vẫn chưa dùng thiện, thì ra là có kẻ không biết điều quấy nhiễu. Xin công tử giao hắn cho thuộc hạ xử lý."
Thẩm Quân Hy xoay người, ánh mắt rơi vào cổ áo xộc xệch của Lăng Mạc, khoanh tay cười nhạt: "Ồ? Đến thật đúng lúc, ngươi có mũi chó đấy à? Cuối cùng thì ngươi trung thành với ai, bổn công tử hay là Liễu Minh Đình?"
Lăng Mạc nhíu mày, lập tức quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: "Thuộc hạ một lòng trung thành với công tử, cũng không thân quen với Liễu đại nhân. Nhưng Liễu đại nhân quyền cao chức trọng, trước khi rời đi có dặn thuộc hạ phải tìm cách trục xuất Cửu hoàng tử. Thuộc hạ thật sự rất khó xử, bất đắc dĩ mới phải đến đây."
Thẩm Quân Hy khá hài lòng với câu trả lời này.
Lăng Mạc là người do nàng đích thân đề bạt lên chức Đô úy Thần Vũ quân.
Kinh thành có ba quân chủ lực.
"Cấm quân" bảo vệ hoàng cung, chỉ nhận lệnh từ hoàng đế, Liễu Minh Đình chính là chỉ huy của Cấm quân, giữ chức Phó thống lĩnh tam phẩm.
"Thần Sách quân" phụ trách tuần tra đảm bảo trật tự kinh thành, chịu sự quản lý của Binh bộ, võ quan cao nhất đạt tứ phẩm.
"Thần Vũ quân" bảo vệ các miếu tự, lăng tẩm, học đường thuộc sự quản lý của Binh bộ và Lễ bộ, ngoại trừ Thống lĩnh Thần Vũ quân trấn thủ hoàng lăng, thì các Đô úy khác cao nhất chỉ đạt quan hàm ngũ phẩm.
Lăng Mạc hiện chỉ là một Đô úy Thần Vũ quân ngũ phẩm, trong khi Liễu Minh Đình là Phó thống lĩnh Cấm quân tam phẩm.
Chức quan chênh lệch quá xa, một bậc quan đã đủ đè chết người, huống chi là cách nhau mấy bậc như thế.
"Nói vậy, có lẽ ta nên tìm cách để Lễ bộ nâng quan hàm cho ngươi rồi."
Thẩm Quân Hy suy nghĩ, phất tay một cái, thần thái đột nhiên trở nên ngang tàng khiến Lăng Mạc dở khóc dở cười, vội khuyên can: "Nhưng công tử, nếu được thăng quan nữa thì thuộc hạ chỉ có thể đến trông hoàng lăng thôi, được công tử ưu ái như bây giờ đã là phúc phận, không dám để công tử hao phí tâm sức."
Thẩm Quân Hy càng ngông cuồng, kiêu ngạo: "Bổn công tử đây không vừa mắt việc Liễu Minh Đình dám túm cổ áo ngươi. Hắn không biết ngươi là tâm phúc của ta sao? Đánh chó cũng phải nể mặt chủ, hắn để bổn công tử chịu ấm ức thế này, sao ta nuốt trôi cơn giận!"
Lời này vừa dứt, đám hộ vệ xung quanh không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ.
Tiểu Hầu gia Thẩm Quân Hy quyền thế ngập trời, e rằng ngay cả Hoàng đế cũng phải nhường nhịn ba phần!
Mà Lăng Đô úy lại không muốn thăng quan, đây quả thực là phúc phận mà người khác dâng hương khấn phật cũng chẳng cầu được!