Tiêu Thần chưa đứng lên, chỉ lặng lẽ nhìn xuống mũi giày của Thẩm Quân Hy, đôi môi hắn mím chặt, yết hầu khẽ chuyển động, tựa như có điều muốn nói nhưng lại khó cất thành lời.
Ban đầu, hắn muốn trao đổi một cuộc giao dịch.
Hắn có trong tay một tấm "Trường Hựu quân lệnh", có thể không giúp được ai khác, nhưng có lẽ lại giúp được Thẩm Quân Hy, hoặc giúp được quân Thẩm gia.
Là phúc tinh của hai vương tử Dung Quốc, Vân Hiểu Nguyệt là vị "Trường Hựu" Trưởng công chúa duy nhất trong lịch sử có phong hào và phong địa.
Ở Dung Quốc, chư hầu được phép sở hữu quân đội, vì vậy phong địa của Vân Hiểu Nguyệt từng nuôi dưỡng một đội quân Trường Hựu.
Theo lý mà nói, năm đó bà ấy đi hòa thân, gả cho đế vương nước khác, phong địa tất phải bị thu hồi, không thể vô duyên vô cớ nuôi một đội quân như vậy.
Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ.
Huynh đệ ruột thịt của bà ấy bằng lòng ghi nhận, vì thế Trường Hựu quân lệnh vẫn còn hiệu lực.
Lần này Vân Hiểu Nguyệt bị phế, ai ai cũng nghĩ là do bà ấy dùng tà thuật yểm bùa hãm hại hoàng hậu, thân danh ô uế.
Nhưng thực tế, nguyên nhân lại là do Thái tử Dung Quốc bị phế truất, Kỳ vương nổi dậy thất bại! Thiên hạ Dung Quốc đổi chủ, những kẻ vốn bất mãn với Trần phi xưa nay, sao có thể bỏ qua cơ hội dẫm bà ấy xuống bùn?
Thẩm Quân Hy không rõ ngọn ngành chuyện trong cung, nhưng giờ gặp Tiêu Thần, nghĩ đến việc mẫu phi của hắn từng là bạn cũ của mẫu thân mình, nếu có cách, chưa chắc nàng không thể ra tay tương trợ.
Nếu mẫu thân còn sống, bà cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Vậy nên, chẳng đợi Tiêu Thần do dự thêm, Thẩm Quân Hy nhìn hắn vẫn quỳ trên nền đá xanh chưa chịu đứng lên, bèn nhíu mày, nhẫn nại nói: "Đứng dậy, bổn gia không cần ngươi đi theo, bổn gia đói rồi, nếu còn chậm trễ thì bọn họ tưởng ta không dùng bữa mà dọn mâm mất."
Nói rồi, nàng không buồn để ý đến Tiêu Thần đang quỳ, cứ thế đi thẳng về phía hành lang.
Không ngờ, ngay khi nàng lướt qua, Tiêu Thần lại vươn tay giữ chặt vạt áo nàng.
Hắn quỳ ngay ngắn, gương mặt tuấn tú hiện lên chút đỏ ửng vì lúng túng, giọng nói khẽ run: "Tiểu vương tử ta đã rơi vào cảnh còn thê thảm hơn cả thứ dân, bây giờ ngay cả đứng dậy cũng khó. Không thể theo hầu bên cạnh công tử, mong công tử lượng thứ."
Thẩm Quân Hy rủ mắt nhìn hắn, trong lòng hiểu rõ hắn không nói đùa.
Ngũ tạng Tiêu Thần bị tổn thương, vốn đã sợ lạnh đến cực độ.
Hôm qua hắn còn trúng dược không rõ nguồn gốc, cố gắng vận khí chống đỡ, khiến huyết khí vốn ít ỏi lại càng thêm hao tổn.
Hôm nay gặp hàn khí, hai chân hắn không nhấc nổi cũng là điều dễ hiểu.
"Nếu bổn công tử cứ muốn ngươi theo hầu thì sao?"
Thẩm Quân Hy nửa quỳ xuống trước mặt hắn, ngữ khí vẫn mang nét ngang tàng, một tay tùy tiện ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn.
Tiêu Thần nín thở ngay tức khắc.
Trên môi người trước mặt rõ ràng nở một nụ cười tùy tiện ngông nghênh, nhưng đáy mắt lại ánh lên tia sáng thánh khiết lạ thường.
Làm người ta mất hồn, đoạt mất hơi thở.
Chợt, eo bị siết mạnh một cái, hai đầu gối tê dại của hắn dường như dần khôi phục cảm giác.
Có lẽ là vì dáng vẻ dễ thẹn thùng của Tiêu Thần khiến người ta quá mức vừa mắt, Thẩm Quân Hy kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt Quan Nguyên, đả thông khí huyết cho hắn, sau đó cợt nhả buông một câu: "Chậc, eo của Cửu hoàng tử thật mềm."
Tiêu Thần không đoán nổi hàm ý trong lời nói ấy, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn.