Tuy nhiên, anh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
“Thẩm Chu, hôm nay anh muốn ăn cơm ở nhà, em xem trong nhà có món gì!”
Thẩm Chu giống như tiểu nhị trong tiệm, lẽo đẽo chạy tới: “Vâng, anh, trong nhà có trứng gà, còn có cá muối. Anh, anh ở trong quân đội vất vả quá, hay em gϊếŧ con gà nhé.”
Thẩm Việt Bạch gật đầu: “Được…”
Triệu Xuân Lan hận không thể bóp chết đứa con bất hiếu kia, ngôi sao chổi ở nhà, cũng không hé răng nói một tiếng.
Vừa định nổi giận, liền nhìn thấy Thẩm Chu cầm dao phay đi về phía chuồng gà, bà ta lập tức chạy tới ngăn cản: “Trong nhà chỉ có ba con gà, ai cũng không được gϊếŧ!”
Thẩm Chu chẳng thèm quan tâm nhiều, cậu ấy nhanh chóng bắt được một con gà mái, vung dao lên, máu gà bắn tung tóe khắp nơi.
Triệu Xuân Lan thấy gà bị gϊếŧ mất một con, tức đến đỏ mắt, bà ta không làm gì được Thẩm Chu, liền trút giận lên người Thẩm Việt Bạch: "Đồ sao cậu, nếu không phải tại mày, Thẩm Chu cũng không đến nỗi bất hòa với tôi, đều tại mày, sao cậu không chết đi!"
Thẩm Việt Bạch còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Chu đã ném mạnh con dao trong tay xuống đất, cậu ấy xách con gà đang thoi thóp chạy đến trước mặt Triệu Xuân Lan: "Không được mắng anh cả, anh cả là quân nhân bảo vệ tổ quốc. Không có những người lính như anh ấy xông pha chiến đấu, làm sao mẹ có được cuộc sống bình yên như thế này? Anh ấy bảo vệ Tổ quốc, con bảo vệ anh ấy. Không ai được phép bắt nạt anh ấy!"
Triệu Xuân Lan nhìn thấy bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống của Thẩm Chu, liền gào khóc: "Sao số tôi lại khổ thế này! Ông trời ơi, tôi không muốn sống nữa..."
Thẩm Chu không muốn nghe những lời này: "Khóc lóc sướt mướt, có mất mặt không hả!"
Triệu Xuân Lan còn muốn Thẩm Chu đồng cảm với mình, cậu ấy nói một câu như vậy, bà ta chẳng còn tâm trạng nào nữa.
Bà ta lau khô nước mắt, chán nản nói: "Ngược lại mẹ muốn xem xem người anh trai này của con, sẽ giúp đỡ con được bao nhiêu?"
Thẩm Chu đứng về phía Thẩm Việt Bạch, không phải vì muốn được lợi, mà là đơn thuần cảm thấy quân nhân không dễ dàng, rất đáng được tôn trọng: "Con lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba, sẽ đi thi vào nhà máy, thi một lần không được, thi nhiều lần, thế nào cũng sẽ thi đậu."
Triệu Xuân Lan cảm thấy Thẩm Chu nghĩ quá đơn giản: "Không có người thân thích làm trong nhà máy, đến cơ hội báo danh cũng không có, con thi thế nào?"
Thẩm Chu mười lăm tuổi, đang học lớp 10 ở thị trấn, lúc đầu thi vào, là đỗ vớt.
Tuy nhiên, cậu ấy có sức bền, thành tích cấp ba luôn rất tốt, thầy cô rất thích cậu ấy.
Nói đợi cậu ấy tốt nghiệp, sẽ giúp cậu ấy để ý việc tuyển dụng của nhà máy.
"Chuyện này mẹ không cần lo."
Triệu Xuân Lan muốn lo, cũng không lo được, dứt khoát về phòng nằm, mắt không thấy tâm không phiền.
Triệu Xuân Lan vừa đi, Thẩm Việt Bạch liền lên tiếng: "Em làm mẹ tức giận như vậy, không tốt lắm đâu?"
Thẩm Chu thản nhiên nói: "Không có gì không tốt cả, anh cả, anh cũng đừng hận mẹ, mẹ ấy, đầu óc không được minh mẫn."
Thẩm Việt Bạch: "..."
Triệu Xuân Lan có đứa con ruột thế này, không bị tức chết, cũng là do mệnh số bà ta cứng cỏi!
Thẩm Chu giơ giơ con gà trong tay: "Anh cả, anh vào nhà ngồi đi, em đi vặt lông nấu canh gà."
Đừng thấy Thẩm Chu đôi khi không đáng tin, nhưng trình độ nấu ăn của cậu ấy vẫn rất khá.