Thịt gà cậu ấy hầm, mềm ngọt, mọng nước, hương vị thơm ngon, khiến người ta ăn mãi không quên.
Thẩm Chu bưng một bát ra: "Bát này cho chị dâu ăn, anh mang qua đó đi."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Việt Bạch thấy Thẩm Chu thuận mắt: "Ừm, anh thay chị dâu cảm ơn em!"
Thẩm Chu cười ngây ngô: "Không cần, không cần, chị dâu như mẹ mà!"
Thẩm Việt Bạch: "..."
Thái độ của em trai anh đối với mẹ, không phải như thế này!
Ngửi thấy mùi thơm, Triệu Xuân Lan vội vàng rời giường, bà ta chạy ra phòng khách, không thấy trên bàn có thịt gà, lại chạy vào bếp.
Nhìn thấy trên bếp có một bát thịt gà nhỏ.
Bên trong toàn là đầu gà, cổ gà, phao câu.
Triệu Xuân Lan tức đến ngực phập phồng: "Thẩm Chu, thịt gà đâu rồi?"
Thẩm Chu từ một phòng khác đi ra: "Con còn để lại một ít cho Tam Mao, còn lại, đều ăn hết rồi."
Triệu Xuân Lan hận không thể bóp chết đứa con nghịch tử này: "Chúng mày là lợn à? Một con gà to như vậy, chỉ còn lại có chút thế này? Có phải giấu đi rồi không?"
Thẩm Chu lắc đầu: "Không ạ, con với anh cả mỗi người ăn một bát, con còn bảo anh ấy mang cho chị dâu một bát, mẹ, con để lại cho mẹ nhiều lắm rồi, mẹ cũng đừng chê ít!"
Mặt Triệu Xuân Lan không cảm xúc: "Ức gà đâu! Đùi gà đâu? Sao chỉ để lại cho mẹ đầu gà, cổ gà với phao câu?"
"Trước đây không phải mẹ thường nói, mẹ thích ăn những thứ này sao?" Mặt Thẩm Chu đầy khó hiểu: "Lời mẹ nói, mẹ quên rồi à?"
Ký ức đã chết của Triệu Xuân Lan sống lại, Tết ăn gà, phần ngon đều cho hai đứa con trai, bà ta chỉ ăn đầu gà, cổ gà, còn nói với chúng, bà ta thích ăn những thứ này.
Không ngờ con trai lại nhớ rõ như vậy, bà ta nên vui hay nên buồn đây!
Nỗi chua xót đắng cay chỉ có mình mình gánh chịu, Triệu Xuân Lan nén giận nói: "Vậy cũng không thể đưa cho Hứa Giai Giai chứ?"
Thẩm Chu hỏi ngược lại: "Tại sao lại không thể đưa?"
Triệu Xuân Lan biết rõ mình nói không lại Thẩm Chu, vì vậy không nói nữa, bà ta cầm bát chia một nửa cổ gà ra: "Còn lại, để dành cho cha con ăn."
...
Ngày cưới.
Nhà họ Hứa vô cùng náo nhiệt.
Mấy gia đình có quan hệ tốt với bà nội Hứa đều đến giúp đỡ.
Tay họ không ngừng, miệng cũng không rảnh.
"Nghe nói sau khi Giai Giai kết hôn, vẫn ở nhà, có chuyện này sao?"
Bà nội Hứa cười rạng rỡ: "Có, có, ở đơn vị Tiểu Thẩm không có nhà trống, nó bảo Giai Giai ở nhà một thời gian, đợi bên kia xin được nhà rồi sẽ theo quân."
"Ôi chao, bà đây đâu phải gả cháu gái, rõ ràng là cưới cháu rể!"
Bà nội Hứa sợ Thẩm Việt Bạch nghe thấy lời này, trong lòng không thoải mái, nụ cười trên mặt bà ấy lập tức thu lại: "Đừng nói bậy, Tiểu Thẩm là cưới, không phải gả, chỉ là hoàn cảnh của nó không giống, tạm thời ở nhà họ Hứa."
Bà Lưu ở kế bên cũng hùa theo: "Đúng vậy, lời này tuyệt đối đừng truyền ra ngoài, người trẻ tuổi sĩ diện, không thích làm con rể ở rể."
"Mặc kệ cậu ta có phải con rể ở rể hay không, dù sao Giai Giai cũng lời rồi, Tiểu Thẩm so với cái tên họ Tống kia, mạnh hơn không chỉ một chút, rất nhiều người đang để ý cậu ấy đấy, nhưng đều bị cậu ấy từ chối hết rồi."
"Bà Hứa à, vẫn là Giai Giai nhà bà may mắn, nếu không phải xảy ra chuyện rơi xuống nước, Tiểu Thẩm chắc chắn cũng sẽ từ chối, nói cho cùng, vẫn là duyên phận."