Thôn trưởng gật đầu, liền cho người lấy bút mực, viết vội một tờ công văn phân gia. Trong khi đó, Ninh lão nhân cũng mang bạc ra. Vương thị đi theo sau, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Tô Mộc Nguyệt đầy oán hận.
Tô Mộc Nguyệt nhận bạc, thôn trưởng ghi rõ trong công văn quyền sở hữu hai mẫu đất ở cuối làng và căn nhà cũ cho phòng nhị. Sau đó, cả nàng và Ninh lão nhân đều ký tên, điểm dấu tay, kết thúc một màn kịch phân gia đầy khôi hài.
"Bây giờ thì trả ta năm lượng bạc!" Đột nhiên, Vương Cường chen vào nhắc nhở.
"Ngươi nói vớ vẩn gì thế!" Vương thị gần như muốn ngất xỉu vì tức giận.
"Câm mồm!"
Ninh lão nhân quát lớn một tiếng, nhận ra rằng hôm nay chuyện đã rối tung lên không thể dẹp yên được nữa. Vương Cường là tên du thủ du thực, nếu hắn đi khắp nơi rêu rao chuyện này, thanh danh Ninh gia sẽ mất sạch, sau này Ngọc Nhi còn làm sao mà khoa cử cho nổi? Nghĩ đến đó, Ninh lão nhân đành phải bấm bụng móc tiền ra. Ông lục lọi trong ngực, nhưng lại không đủ năm lượng bạc.
Ông quay sang nhìn Vương thị. Gương mặt bà ta đầy vẻ không cam lòng, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Ninh lão nhân, bà đành cắn răng móc hết bạc trong ngực ra, biểu cảm đau lòng như thể từng đồng bạc này là máu thịt của bà.
Hai người cuối cùng cũng gom đủ năm lượng, Vương Cường liền cười hì hì tiến tới, chộp lấy số bạc nhét vào ngực: "Tiền có đủ rồi, vậy là xong, ta đi trước!"
Nói xong, hắn lập tức quay người bỏ đi, nhưng trước khi đi còn liếc Tô Mộc Nguyệt một cái đầy ẩn ý.
Đám người tụ tập thấy màn kịch đã kết thúc, ai nấy lục đυ.c tản ra. Thôn trưởng cũng dẫn đầu rời đi, không chờ ai nhắc.
Tô Mộc Nguyệt cảm nhận ánh mắt căm hận của Vương thị và Ninh Kim Thoa, một tay nắm chặt bạc, tay kia ôm Bảo Nhi, miệng khẽ ngâm nga một điệu hát, đi thẳng về phía căn nhà cũ ở cuối làng. Trong lòng nàng vui sướиɠ, lần này quả là chiến thắng vẻ vang!
Không ai để ý, ở phía xa có hai bóng người lặng lẽ quan sát toàn bộ sự việc. Một người đứng trước, là một nam tử khoác áo dài màu đen, mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn tú như ngọc, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn khó đoán, toát ra khí chất cao quý khiến người khác không dám nhìn thẳng. Phía sau là một người hầu mặc trang phục hộ vệ.
"Chủ tử! Chúng ta nên đi thôi!" Hộ vệ tiến lên khom người cung kính nói.
Nam tử không đáp, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo Tô Mộc Nguyệt, trong mắt lộ rõ vẻ châm biếm: "Làm bộ làm tịch!"
Hộ vệ không dám nói thêm, chỉ cúi thấp đầu cung kính.
Đợi đến khi Tô Mộc Nguyệt dẫn Bảo Nhi vào trong căn nhà cũ, nam tử mới thu lại ánh nhìn, quay sang hộ vệ: "Bên kia đã xử lý sạch sẽ chưa?"
Hộ vệ khom người trả lời: "Chúng ta chưa ra tay, hắn gặp phải một nhóm khác và bị trọng thương phải bỏ chạy."
Nam tử nhíu mày: "Có kẻ muốn đổ tội cho chúng ta."
Hộ vệ im lặng, cúi người thấp hơn một chút.
"Đi thôi!" Nam tử nói, thân hình thoắt cái biến mất trong bóng đêm, để lại một câu nói vang lên trong gió: "Phái người bảo vệ thiếu gia cẩn thận, theo dõi sát Tô Mộc Nguyệt. Nếu có bất kỳ động tĩnh nào, lập tức gϊếŧ!"
Mang theo Bảo Nhi trở về căn nhà cũ, Tô Mộc Nguyệt cảm thấy mệt rã rời. Từ ngày hôm qua xuyên không đến giờ, rồi lại trải qua một buổi sáng ồn ào, nàng thực sự vừa mệt vừa đói.
Nhà cũ tuy đơn sơ, cũ nát nhưng cũng xem như có chỗ trú thân, quan trọng nhất là không còn phải đối mặt với những kẻ như Ninh gia nữa. Giường trong buồng có chút ẩm ướt, Tô Mộc Nguyệt bèn ra ngoài ôm một ít rơm rạ về, trải lên giường để có thể nghỉ ngơi tạm. Bảo Nhi vẫn còn sốt, cần được nghỉ ngơi.
Nàng đặt Bảo Nhi nằm lên giường, dịu dàng nói: "Bảo Nhi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, nương sẽ làm chút đồ ăn cho ngươi!"