Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử Chúng Ta Hoà Li Đi

Chương 12

"Ngươi nói láo! Bà đây nào có nhận năm lượng bạc của ngươi!" Vương thị không nhịn được nữa, lao lên định xé xác Vương Cường.

"Ngươi im miệng cho ta!" Ninh lão nhân quát lớn, lúc này ông hận không thể đánh chết cái lão bà ngu xuẩn này.

Tô Mộc Nguyệt cười nhạt, nói: "Vậy nghĩa là mẹ thừa nhận đã ép ta tái giá, còn định bán đi Bảo Nhi để nuốt trọn tiền trợ cấp của Nhị Lang?"

Rồi nàng quay sang thôn trưởng, nói lớn: "Thôn trưởng! Yêu cầu của ta chỉ là phân gia, vậy có gì quá đáng sao? Nếu hôm nay không phân, e rằng mẹ con ta không còn đường sống. Ta thà liều mạng đi huyện nha một chuyến để đòi lại công bằng!"

Thôn trưởng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, gương mặt đầy bất đắc dĩ. Vương thị dù có chết cũng không cứu nổi danh tiếng của làng Liễu Nguyệt nữa, hiện tại chỉ có thể trấn an Tô Mộc Nguyệt để mọi chuyện yên ổn.

"Ninh lão đệ! Phân gia đi thôi!" Thôn trưởng thở dài, khuyên nhủ.

Ninh lão nhân cũng không còn cách nào, hôm nay không thể giải quyết êm đẹp được, chỉ đành tạm thời nhượng bộ Tô Mộc Nguyệt.

"Phân gia!"

Tô Mộc Nguyệt mỉm cười, bắt đầu đưa ra yêu cầu: "Ta muốn ba mươi lượng bạc, thêm hai mẫu đất, và căn nhà cũ ở cuối làng."

Số ba mươi lượng này gần như là toàn bộ gia sản của Ninh gia. Những người khác có thể không rõ, nhưng nàng thì biết rất rõ. Tiền trợ cấp của Ninh Giác là năm mươi lượng, nhưng chắc chắn phòng lớn đã bòn rút hơn phân nửa. Thêm vào đó, phòng lớn chi tiêu xa xỉ, lãng phí, nên hai vợ chồng già này cùng lắm chỉ còn lại khoảng ba mươi lượng bạc.

"Ngươi sao không đi cướp luôn đi! Đồ lòng lang dạ sói!" Vương thị bật thốt lên mắng chửi, cảm thấy như Tô Mộc Nguyệt đang đâm dao vào tim mình.

Sắc mặt Ninh lão nhân cũng tối sầm lại: "Ba mươi lượng bạc là quá nhiều!"

Hai mẫu đất thì không vấn đề gì, nhưng ba mươi lượng bạc đâu phải con số nhỏ, số tiền này đủ cho một gia đình bốn người sống sung túc trong nhiều năm.

"Nhị Lang tòng quân hai năm, mỗi năm đều gửi về hơn hai mươi lượng bạc. Mấy năm nay cũng gần năm mươi lượng, thêm vào đó là năm mươi lượng tiền trợ cấp khi chàng hy sinh, tổng cộng là cả trăm lượng bạc. Ta chỉ xin ba mươi lượng, vậy là quá đáng sao?" Tô Mộc Nguyệt nói rõ ràng từng khoản, rồi quay sang thôn trưởng: "Thôn trưởng, ngài nói xem, như vậy có quá đáng không?"

"Không quá đáng!" Thôn trưởng cũng chẳng có gì để phản đối, dù sao cũng không phải là tiền của ông. Ông chỉ mong mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng, sớm biết phiền phức thế này, ông đã chẳng dính vào chuyện nhà Ninh gia.

"Tô Mộc Nguyệt nói đúng! Vương thị muốn ép chết Tô Mộc Nguyệt, còn không cho nàng đòi lại chút tiền à?"

"Đây là tiền mà chồng Tô Mộc Nguyệt liều mạng mới kiếm được. Nàng chỉ lấy một nửa còn không tới, vậy có gì là quá đáng?"

"Ninh Đại Lang thì suốt ngày hưởng thụ thịt cá trên trấn, trong khi Nhị Lang đến cái màn thầu cũng không được ăn no. Bây giờ phân gia còn định không trả tiền?"

Đám thôn dân xì xào chỉ trỏ, ai nấy đều hả hê. Dù gì chuyện này cũng không liên quan đến lợi ích của họ, chỉ là trò cười để giải khuây. Hơn nữa, Vương thị luôn khoe khoang Ninh Đại Lang là người đọc sách, thường xuyên chê bai người trong làng, khiến ai cũng ngứa mắt từ lâu. Giờ đây mọi người đều tranh thủ giẫm thêm một chân.

Ninh lão nhân hừ lạnh, nhìn Tô Mộc Nguyệt với ánh mắt sắc lạnh, giọng đầy đe dọa: "Lão phu đúng là đã xem thường ngươi. Ba mươi lượng, ta đồng ý! Nhưng tốt nhất là ngươi hãy cầm cho chắc!"

Tô Mộc Nguyệt mỉm cười, làm như không để tâm đến lời đe dọa của ông ta: "Ba mươi lượng bạc này, con dâu có thể cầm chắc, vì đây là mạng của Nhị Lang đổi lấy!"

Ninh lão nhân hừ một tiếng, sau đó lôi Vương thị vào phòng. Ninh Kim Thoa cũng đi theo. Tô Mộc Nguyệt quay sang thôn trưởng, nói: "Xin thôn trưởng viết cho ta một tờ công văn phân gia, ta cũng muốn mấy ngày tới được sống yên ổn."