Cú đập này không phải đánh vào chỗ hiểm, cũng không quá đau, nhưng đối với một người đã đạt đến giới hạn của mình như Tiêu Cẩn Du mà nói, cú đánh này đủ khiến y choáng váng đầu óc.
"Á! Thực xin lỗi!"
"Không cần xin lỗi...", Mặt Tiêu Cẩn Du tối xầm, y cố vươn tay gạt vài giọt mồ hôi lạnh cùng nước cơm đang chảy trên mặt: “Cô cứ ra tay đi, được không..."
Dù Tiêu Cẩn Du có khả năng kiềm chế tốt đến mấy trong lòng cũng đã phát hỏa rồi.
Đúng, hiện tại tình trạng cơ thể y quả thực mặc ai xâu xé cũng không thể phản kháng, ông trời già nhất định muốn đêm nay y phải chết ở đây trong tay nữ nhân này cũng được thôi, nhưng nữ nhân này muốn gϊếŧ chết y chỉ với cái muôi cơm này thôi sao ?
Ra tay? Sở Sở sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: “À, được!"
Mặt Tiêu Cẩn Du nhất thời đen lại, nghe nàng đáp như vậy, giống như y đang cầu xin nàng gϊếŧ mình vậy!
Tiêu Cẩn Du lấy chiếc khăn tay từ trong người cố gắng lau nốt mồ hôi trên trán, cũng không chú ý Sở Sở đột nhiên xoay người định làm gì, y chỉ nghe thấy tiếng lẻng xẻng của muôi chạm vào nồi, còn chưa kịp ngẩng đầu Sở Sở đã nắm chặt lấy cổ tay y.
Dù sao Sở Sở cũng chỉ là tiểu nha đầu thấp bé nhẹ cân, lực tay cũng không mạnh, nhưng với tình trạng của mình lúc này y cũng đành chịu tùy nàng sắp xếp.
Bị bắt lấy cổ tay trong phút chốc, Tiêu Cẩn Du nhận ra nàng đang dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải của y, còn tay phải của nàng hình như đang cầm gì đó.
Chẳng lẽ đây mới thực sự là hung khí...
Nàng muốn gϊếŧ muốn đánh muốn trói y cũng chịu, dù sao bại dưới tay người có thể hóa trang giỏi đến mức ngay cả Cảnh Dực cũng không nhìn ra sơ hở gì, thì cũng không mất mặt cho lắm.
Tâm trạng Tiêu Cẩn Du thoải mái chuẩn bị đón nhận cái chết, cuối cùng vừa mới ngẩng đầu nhìn nàng liền bị Sở Sở trừng mắt nhìn lại , tiếp theo nàng gầm lên một tiếng như quát một đứa bé: “Huynh động lung tung cái gì vậy, vừa lăn được tí lại sưng thêm rồi kìa!"
Trong khi Tiêu Cẩn Du ngạc nhiên, Sở Sở đã vươn tay phải tới, đem quả trứng gà trắng nõn không biết không biết đã bóc vỏ từ bao giờ đè lại trên trán y, lăn qua lăn lại chỗ sưng đỏ lên vì vừa bị muôi cơm đập vào.
Người này nhìn qua thì học thức đầy mình, nhưng đến cả chuyện đơn giản thế này cũng không biết, chẳng trách mới trẻ tuổi như vậy đã phải ngồi xe lăn thay vì đi bộ!
Chắc hẳn trẻ như vậy đã phải gắn cuộc đời mình với chiếc xe lăn này, nhất định y sẽ rất khó chịu, tuy rằng chỉ nhủ thầm trong lòng, nhưng Sở Sở vẫn cảm thấy bản thân đã làm chuyện xấu, mặt hơi nóng lên, vì không biết phải nói thế nào nên chỉ có thể nói: “Dùng trứng gà có thể đánh tan tụ máu, vết thương sẽ không đỏ bớt sưng và không còn đau nưa."
Tiêu Cẩn Du không biết nói gì, sống trên đời đã hơn hai mươi năm nay y chưa từng nghĩ, trong cuộc đời của y cũng sẽ có lúc bị một nữ nhân lai lịch không rõ ràng cầm một quả trứng lăn qua lăn lại trên trán y, vì vậy y thật sự không biết lúc này mình phải có phản ứng thế nào.
Sở Sở nhìn khuôn mặt lạnh không nói gì của y, còn cho rằng một quả trứng gà không đủ để giúp y giảm đau, liền cúi người tiến sát miệng lại gần trán y, nhẹ nhàng thổi vào vết đỏ kia.
Sở Sở phát hiện màu đỏ kia vốn chỉ rất mờ, nhìn qua thì không thấy rõ lắm, nhưng khi nàng thổi thổi cho bớt đỏ, thì càng thổi vết sưng lại càng đỏ hơn, thật là kỳ quái!
Không phải Tiêu Cẩn Du không muốn lên mở miệng ngăn cản nàng, chỉ là vào lúc này ngoại trừ trái tim đang đập liên hồi y không dám có hành động gì nữa, ngay cả hô hấp cũng cố gắng kìm nén, y sợ chỉ một động tác nhỏ của mình cũng sẽ tạo nguyên nhân gây ra cái chết cho bản thân.