Thấy sắc mặt của mọi người đều kỳ lạ, có lẽ Tiêu Du hiểu ý nghĩa của cung hình là gì rồi, cho dù trên thực tế nàng chưa từng nghe qua.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn về phía đại bá mẫu, đôi mắt to chớp chớp.
“Thất cô nương của chúng ta tuổi vẫn còn nhỏ, thật đáng yêu, tam đệ muội nuôi trong khuê phòng thật tốt.” Đại phu nhân Liễu thị đứng ra hoà giải, giọng điệu mang theo sự hài hước.
Bà ấy vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, đến sắc mặt của Tĩnh Quốc công cũng tốt hơn.
Nữ nhi nhà người ta được nâng niu từ nhỏ, làm sao biết được những chuyện dơ bẩn này, so ra thì phản ứng của Tiêu Như có vẻ không bình thường lắm.
“Đúng vậy, nói ra thì thất cô nương nhỏ tuổi nhất nhưng hai ngày nữa sẽ phải vào cung làm Hậu rồi, tính theo tuổi thì những cô nương khác trong phủ cũng nên tính chuyện hôn nhân thôi.” Một nữ tử mặc váy trắng ở phía sau đại phu nhân vội lên tiếng nói sang chuyện khác.
Đại phu nhân Liễu thị khẽ liếc bà ta một cái.
Trong tiệc gia đình thế này khi nào đến lượt một thϊếp thất lên tiếng chứ, Giang di nương đúng là rất nhọc lòng cho Tiêu Như.
Tĩnh Quốc công Thế tử ngồi bên cạnh chính thê cũng hơi nhíu mày, nhưng nể tình Giang di nương là người bên cạnh mẫu thân, mẫu thân lại là một người rất coi trọng thể diện nên ông ta không nói gì cả.
“Giang di nương nói không sai, không giấu phụ thân và mẫu thân, lần này con về kinh chính là vì hôn sự của Thường nhi.” Nữ tử có gương mặt dài ngồi bên cạnh lão phu nhân tiếp lời.
Bà ta hơn 30 tuổi, dáng vẻ xinh đẹp rất có khí chất, búi tóc cao ngất cài trâm ngọc, nhìn qua là biết đó là một vị quý phu nhân thích phô trương. Đây chính là cô mẫu ruột của Tiêu Du, cũng là nữ nhi mà lão phu nhân yêu thương nhất.
Trên mặt Quách Vân Thường lộ ra vẻ thẹn thùng đúng lúc, mọi người ngẩng đầu nhìn qua.
Ai ngờ Tiêu Du nuốt một viên cá viên xuống, mím môi nói: “Hôm trước không phải cô mẫu nói gấp gáp trở về đây là vì để tiễn A Du sao? Thì ra cô mẫu lừa A Du.”
Đây rõ ràng là lừa gạt người ta mà! Thế mà còn tỏ thái độ muốn nàng cảm động đến rơi nước mắt.
“Phụt.” Tiêu Oánh không nhịn được bật cười, bị mẫu thân của mình trừng mắt mới dùng khăn che miệng lại.
Nàng ta cũng không thích dáng vẻ cao cao tại thượng của cô mẫu kia, ngày thường Quách Vân Thường đã vô cùng cao ngạo, âm thầm chèn ép tiểu thư công phủ chính thức là nàng ta. Bây giờ nhìn thấy cô mẫu mất mặt, Tiêu Oánh thật sự vui vô cùng.
Hô hấp của Tiêu Phượng Loan bỗng trở nên gấp gáp, nhìn về phía mẫu thân mình một cách tủi thân, lão phu nhân trầm giọng ho một tiếng, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Tiêu Du.
Bởi vì Cố thị mà từ trước đến nay bà ta luôn không thích tôn nữ này, đương nhiên sẽ không để nàng chặn họng nữ nhi mình.
“Cố thị dạy ngươi chất vấn cô mẫu ngươi trước mặt mọi người như vậy sao? Đừng quên cho dù ngươi có vào cung làm Hoàng hậu thì cũng không thể thiếu sự trợ giúp của Tĩnh Quốc công phủ, ngươi vẫn phải cung kính gọi lão thân một câu tổ mẫu.” Lão phu nhân đang lập uy với Tiêu Du, đồng thời cũng đang cảnh cáo thân phận của nàng.
Tiêu Du ngẩn người chớp mắt: “Tổ mẫu, lời A Du nói chẳng lẽ không phải là thật ạ?”
Đương nhiên lời nàng nói là thật, nhưng chính vì là thật mới khiến người khác như mắc xương trong họng.
Lão phu nhân tức đến muốn bật ngửa, nhìn gương mặt của Tiêu Du thì nhớ đến mẫu thân của nàng là Cố thị, lại càng tức giận hơn, muốn bảo nàng đi quỳ Phật đường.
Tĩnh Quốc công nhíu mày: “Được rồi, hôm nay khó có khi mở tiệc gia đình, ồn ào cái gì. Con là mẫu thân của Vân Thường, hôn sự của Vân Thường đương nhiên do con làm chủ.”
Từ trước đến giờ Tiêu Phượng Loan luôn rất sợ phụ thân của mình, nghe vậy thì đành không tình nguyện mà im miệng, lão phu nhân cũng đành phải nuốt những lời còn nghẹn trong cổ họng.
Bữa tối giải tán trong bầu không khí lúng túng.