Nhìn thấy tiểu cô nương ôm l*иg chim vàng, sắc mặt của mọi người trong Tĩnh Quốc công phủ không giống nhau, Tiêu Như mặc váy lụa xanh gần như không giấu nỗi vẻ kỳ lạ trong mắt.
Tất cả đều không giống như kiếp trước nữa, kiếp trước đại hôn của Đế Hậu là vào hai tháng sau, phế đế cũng chưa từng truyền gọi Tiêu Du vào cung lần nào, càng chưa từng tặng nàng nhạn sống!
Theo lễ xưa nam tử lấy nhạn sống làm sính lễ là vì hai ý nghĩa, một là để cầu hôn; hai là vì… trung trinh. Nhưng xưa nay hôn phối của Hoàng tộc, nam tử có thân phận tôn quý lấy đâu ra chuyện trung trinh? Vì vậy nhạn sống thường được thay thế bằng nhạn vàng.
Kiếp trước rõ ràng Lễ bộ đưa nhạn được làm từ vàng đến làm sính lễ, Tiêu Như nghĩ đến đây thì hít một hơi lạnh.
Những thay đổi này liệu có ảnh hưởng đến dự tính của nàng ta không? Không được, nàng ta phải mau chóng gả vào Lâm Vương phủ, dù có thế nào thì thân phận của Lâm Vương Thế tử cũng sẽ không thay đổi, hắn ta mới là nhi tử ruột của Thái hậu!
“Thỉnh an cô nương, Thượng Y Cục đã chế tạo xong Hậu phục, xin mời xem qua.” Các quan viên của Lễ bộ và người của Tĩnh Quốc công phủ đã thương lượng và sắp xếp thoả đáng những vật trong đại hôn của Đế Hậu, lúc này nữ quan trong cung bước lên theo lễ, trình lễ phục đại hôn và mũ phượng Hoàng hậu ánh vàng rực rỡ lên.
L*иg chim cùng với con nhạn bên trong được đặt sang một bên, Tiêu Du bước lên trước cẩn thận xem hôn phục, phượng bào đỏ rực dài chấm đất, vạt áo to rộng dùng chỉ vàng thêu hình phượng hoàng tung cánh sinh động như thật, cát phục lộng lẫy giống y như kiếp trước.
Nàng gật đầu thật mạnh, cười nói: “Đa tạ các vị đã tốn công.”
Ánh mắt Tiêu Du chuyển qua mũ phượng màu đỏ thẫm trên khay, mím môi khẽ run lên.
“Ta cảm thấy… A Du cảm thấy Tiên hoàng vừa qua đời không lâu, đại hôn không nên quá phô trương, mũ phượng cũng nên đính ít vàng bạc đá quý thì tốt hơn…” Mặt nàng hơi đỏ, dường như ngại ngùng khi đưa ra ý kiến này.
Nhưng nàng thật sự không muốn đè gãy cần cổ yếu ớt của mình!
Nhưng sắc mặt của nhóm Thượng thư nữ quan vẫn như bình thường, cung kính hành lễ, giọng nói đều đặn thoả đáng: “Cẩn tuân ý của cô nương.” Bệ hạ đích thân phân phó công việc đại hôn, lúc này Tiêu thất cô nương chính là Hoàng hậu, dù nàng nói gì thì nhóm nữ quan chỉ có thể nghe theo.
Thấy vậy, hai mắt Tiêu Du sáng rực lên, thì ra có thể thay đổi vài việc, vài vật của kiếp trước bằng cách đơn giản thế này.
Thật là đáng mừng.
Nhóm nữ quan vây quanh nàng thay lễ phục đại hôn, nhẹ nhàng cẩn thận xem xét chỗ vòng eo, bả vai với thái độ vô cùng cung kính.
Tiêu Du thì không cảm thấy gì, nhưng cảnh tượng này lại gây nên trận sóng to gió lớn trong lòng các nữ quyến của Tĩnh Quốc công phủ.
Mới vừa rồi nữ quan còn tỏ ra kiêu căng với vẻ mặt lạnh lùng, thế mà lúc này ở trước mặt Tiêu Du lại như một nô tỳ, cụp mi rũ mắt, cung kính nghe lời. Đám người Tiêu Oánh sáng nay còn tỏ vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa vì chuyện Thái hậu tuyển phi cho bệ hạ và chuyện bệ hạ không gần nữ sắc, nhưng bây giờ sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch. Ngay cả lão phu nhân ngày thường nói một không nói hai trong công phủ cũng rũ mí mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Không giống nữa, từ lúc thánh chỉ truyền xuống Tĩnh Quốc công phủ thì mọi thứ đã khác rồi.
Nha đầu ngốc không được yêu thích là nàng sẽ giống như con phượng vàng trên lễ phục, sau này sẽ chỉ từ trên cao nhìn xuống bọn họ, không bao giờ phải sợ hãi và hèn mọn nữa.