Dưới ánh trăng, Morofushi Soraaki nhận ra trên người Matsuda Jinpei có nhiều vết thương, rõ ràng nhất là trên mặt—khóe miệng bị sưng đỏ. Ở vị trí bắp chân, có một vết cắt dài như bị thứ gì đó cào vào, nhưng trông không sâu, máu đã ngừng chảy.
Lần này, ngay cả Hagiwara Kenji cũng có vẻ nhếch nhác, như thể đã lăn lộn qua một góc đầy bụi bẩn.
“Các cậu chậm quá.” Sau khi nhìn rõ diện mạo mới của hai người họ, Morofushi Soraaki chậm rãi thốt ra câu này như một lời mở đầu.
“… Cậu vẫn còn đợi bọn tôi sao!? Ba mẹ cậu không đi tìm cậu à?” Hagiwara Kenji là người lên tiếng trước: “Trời đã khuya thế này rồi!”
“Chậc, cậu không biết tự về à?” Matsuda Jinpei cũng cau mày nói.
“Các cậu đâu có nói hôm nay không đến.” Morofushi Soraaki bình thản trả lời, rồi ánh mắt dừng lại ở vết thương trên khóe miệng của Matsuda Jinpei: “Cậu lại bị đánh à?”
Ngay lập tức, gân xanh trên trán Matsuda Jinpei giật giật: “… Cái giọng điệu này làm người ta tức chết được đấy!”
“Tại sao?” Morofushi Soraaki khó hiểu: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Matsuda Jinpei trông càng tức hơn.
Hagiwara Kenji lập tức hòa giải: “Được rồi được rồi, Jinpei, cậu biết mà, Soraaki không có ý đó đâu!”
“À, Soraaki, nhà cậu ở đâu? Để bọn tôi đưa cậu về nhé?” Hagiwara Kenji lo lắng hỏi: “Nếu xa quá, hay là đến nhà tôi trước, rồi gọi điện cho bố mẹ cậu?”
Matsuda Jinpei rõ ràng đang kìm nén cơn giận, không phải tức giận với Morofushi Soraaki, nhưng giọng điệu vẫn bộc lộ sự khó chịu: “Cậu ngốc à? Bọn tôi lâu như vậy không đến, cậu cũng không biết đi về sao!”
Hagiwara Kenji thậm chí còn nắm lấy tay Morofushi Soraaki. Đây là hành động thân mật nhất mà gai người từng làm từ khi quen nhau: “Tay cậu lạnh quá!”
Thế nhưng, trọng tâm chú ý của Morofushi Soraaki lại nằm ở câu hỏi đầu tiên: “Hôm nay không chơi nữa à?”
Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji liếc nhìn nhau. Sự lo lắng và bực bội trong lòng cả hai dưới câu hỏi ấy dường như đã chuyển thành một cảm giác u sầu khó diễn tả.
“Trong đầu cậu chỉ biết chơi thôi hả?!”
Matsuda Jinpei vốn là người không giỏi che giấu cảm xúc, lập tức bật thốt.
Morofushi Soraaki lắc đầu.
Hagiwara Kenji nhìn hai người rõ ràng đang không hiểu nhau, vừa định lên tiếng thì bỗng nghe thấy Morofushi Soraaki hiếm khi chủ động nói:
“Anh trai tôi nói, bạn bè là những người dù không cần nói chuyện, chỉ cần nhìn thấy nhau, không cần làm gì cũng khiến mình cảm thấy thoải mái.”
“Người thân không phải bạn bè.” Morofushi Soraaki ngước mắt nhìn hai cậu bạn trước mặt, giọng điệu vẫn không thay đổi: “Vậy nên bạn của tôi là hai cậu.”
Nghĩ một chút, cậu lại bổ sung: “Chỉ có hai cậu.”
“Hai cậu đã nói ‘ngày mai lại chơi cùng nhau’, vậy nên tôi sẽ đợi.”
Morofushi Soraaki nghi hoặc hỏi: “Hôm nay không chơi sao?”
Matsuda Jinpei sững người, còn Hagiwara Kenji, một đứa trẻ rất giàu cảm xúc—gần như ngay lập tức ôm chặt lấy Morofushi Soraaki, dù cậu rõ ràng không quen với sự thân mật này.
“Xin lỗi——” Hagiwara Kenji bật khóc nức nở: “Lần sau bọn tôi nhất định sẽ không đến muộn nữa!!”
Matsuda Jinpei kéo cổ áo Hagiwara Kenji: “Cậu có cần phải thế không! Chuyện nhỏ xíu này mà cũng khóc! Cậu là đồ mít ướt à?”