Ngụy Doanh xưa nay ít nói, nay lại nói nhiều như vậy nên tinh thần có phần mệt mỏi. Nhìn thấy nàng đã từ bỏ ý định bỏ trốn, hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Dẫu sao, nếu nàng chạy mất, chẳng phải hai lượng bạc của mẫu thân hắn coi như mất trắng hay sao.
Thẩm Ký với vẻ thất thần bước ra ngoài, thấy Ngụy đại nương vẫn đang bận rộn, liền vội vàng chạy tới giúp.
“Doanh nhi ngủ rồi sao?” Ngụy đại nương ngẩng đầu nhìn nàng.
“Dạ, ngủ rồi ạ.”
“Sao trông ngươi cứ thần hồn đâu đâu thế?”
“Đại nương, ta lo lắng cho bệnh tình của thiếu gia, còn cả chuyện nhà mình sắp không gạo nấu cháo nữa.”
Thẩm Ký không nhận ra rằng khi nói về Ngụy gia, nàng đã dùng từ “nhà mình” để miêu tả.
Nghe đến hai chuyện này, Ngụy đại nương cũng lặng đi.
“Đại nương, chúng ta cùng nghĩ cách xem sao. Người xem, ta có thể giúp người kiếm tiền không?”
Thẩm Ký đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu không nghĩ đến việc bản thân đang làm nô tỳ, nàng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
Cứ coi như Ngụy đại nương đã cưu mang nàng, nàng lấy công lao mà trả nợ cũng được.
Sau này khi trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, nàng sẽ tính đến chuyện rời đi.
“Ngươi ư?” Ngụy đại nương rõ ràng không mấy tin tưởng vào năng lực làm việc của nàng.
Nếu không phải vì nàng có thể hóa giải tai ương, biết chữ và có thể trò chuyện với Doanh nhi, thì Ngụy đại nương đã sớm nghĩ rằng số bạc mình bỏ ra là vô ích.
Mà giờ nhìn lại, việc hóa giải tai ương cũng chẳng thấy đâu, chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, dù rằng ăn cũng chẳng tốn bao nhiêu.
“Đại nương, sau này ta sẽ cố gắng. Ta sẽ giúp người cho gà ăn, nhóm lửa. Thực ra, ta còn biết nấu cơm nữa. Hay là, người dạy ta thêu thùa đi.”
“Thêu thùa thì chưa vội. Ngươi bảo ngươi biết nấu cơm, vậy thì bắt đầu từ nấu cơm trước đi.”
“Dạ, từ ngày mai ta sẽ lo nấu cơm. Thực ra cách nhóm lửa của người ta cũng nhìn học được rồi. Trước đây, ta chỉ là muốn lười biếng thôi.”
Nói một cách công bằng, Ngụy đại nương đối xử với nàng cũng không tệ.
Mặc dù ăn uống đơn giản, hương vị cũng chẳng ngon, nhưng Ngụy đại nương cũng ăn những thứ giống hệt như vậy.
Những ngày gần đây, Thẩm Ký thường giúp Ngụy Doanh ăn canh trứng gà. Chỉ có lần đầu tiên ăn là cảm thấy ngon, vì khi đó nàng đang đói quá.
Thật lòng mà nói, tay nghề nấu ăn của Ngụy đại nương rất kém.
Điều bà giỏi nhất chính là thêu thùa, còn rau trồng trong vườn cũng chẳng ngon bằng của hàng xóm.
“Ngươi biết nấu ăn?” Ngụy đại nương dường như ánh mắt chợt sáng lên.
Thẩm Ký gật đầu.
Là một người mê ăn uống, tay nghề của nàng thực ra rất khá.
Nàng đã suy nghĩ kỹ, Ngụy Doanh đa phần giống một chiếc bánh bao vừng: vỏ ngoài trắng nõn nhưng bên trong lại đầy tâm kế.
Nhìn thì như một thiếu niên nhã nhặn, bệnh tật, nhưng thực ra lại rất nhiều mưu tính.
Tuy vậy, những lời hắn nói cũng đúng sự thật.
Nàng còn nhỏ, không có tiền, thiếu ăn thiếu mặc, đi xa một chút là chẳng biết đường quay về, nàng còn có thể chạy đi đâu?
Hiện giờ, chỉ có thể cùng mẫu tử họ vượt qua khó khăn mà thôi.
Thẩm Ký bước vào bếp, tìm kiếm một lúc, cuối cùng chỉ thấy một củ cải trắng.
Ngoài ra, không còn gì cả.
Còn có mấy quả trứng gà là Ngụy Doanh để dành riêng.
Dưới sự chỉ dẫn của Ngụy đại nương, nàng còn tìm được một ít bột mì.
“Đại nương, thiếu gia nói ngài ấy thực sự không muốn ăn trứng gà nữa.”
Ngụy đại nương khó xử: “Nhưng trong nhà, thứ bổ dưỡng duy nhất ngoài trứng gà ra chỉ còn con gà mái đang đẻ trứng kia.”
Thẩm Ký nhìn bà hơi do dự, quả thật đã vươn tay định lấy con dao bếp, rồi thở dài một câu:
“Thật đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trên đời.”
Nương nàng trước kia cũng vậy, có gì ngon đều dành hết cho nàng.