Đóng Giả Vai Ác Tra A Sẽ Bị Đánh Dấu

Chương 16

Nhưng Cố Cảnh Minh vẫn còn thấp thỏm.

Cũng giống như những lần tiếp xúc gần trước đây, cậu dường như luôn bị phoremone của Đoạn Thặng ảnh hưởng.

Ảnh hưởng đó có lúc nhiều, lúc ít.

Lần trước chỉ là một cái bắt tay đã để lại ấn tượng, lần này chỉ chạm khẽ vào người anh ta…

Cố Cảnh Minh hít sâu một hơi, chỉnh lại mấy món đồ ít ỏi trong vali. Sau khi đã bình ổn cảm xúc, cậu bước ra ngoài.

“Thầy Đoạn, tôi sắp xếp xong rồi…” Cậu nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa. Cặp kính gọng vàng che đi phần nào ánh mắt sắc bén, cũng che giấu sự không vui trong ánh nhìn của anh.

Có lẽ, việc đeo kính trang trí hôm nay là để anh không để lộ cảm xúc của mình.

Tuy nhiên, giọng của Đoạn Thặng vẫn bình thản, không nghe ra cảm xúc: “Cậu hài lòng với căn phòng chứ?”

“Rất hài lòng!”

“Chúng tôi sẽ không để cậu chịu thiệt thòi đâu.”

“Cảm… cảm ơn…” Tin anh ta mới là đồ ngốc.

Để tạo hiệu ứng tự nhiên hơn cho các đoạn quay, nhóm quay phim chỉ lắp camera ở một số khu vực công cộng trong nhà như phòng khách và bếp, sau đó rời khỏi.

Kế hoạch học tập của tuần đầu tiên đã được bốc thăm – chủ đề là biểu diễn sân khấu.

Hôm nay, Cố Cảnh Minh phải hoàn thành bước làm quen với Đoạn Thặng để phá vỡ sự ngượng ngùng, từ ngày mai sẽ chính thức học tập và luyện tập cho màn biểu diễn, đảm bảo sự phối hợp tự nhiên trước ống kính.

Lúc này, trong ngôi biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại Đoạn Thặng và Cố Cảnh Minh.

Không gian rơi vào sự yên lặng.

Từ khi đổi thân phận đến nay, bao gồm cả hôm nay, đây mới là lần thứ ba Cố Cảnh Minh gặp lại Đoạn Thặng.

Lần đầu tiên quá bối rối.

Lần thứ hai quá bất ngờ.

Và lần thứ ba…

Tại góc cầu thang không có máy quay, Đoạn Thặng bất ngờ tiến lại gần.

Một bóng râm lớn chắn hết ánh sáng mặt trời từ cửa sổ hắt vào. Cố Cảnh Minh trừng to mắt, theo bản năng lùi về sau một bước.

“Cộp—”

Một tiếng va chạm khẽ vang lên, ngũ quan của Cố Cảnh Minh nhăn lại, cậu đưa tay lên xoa sau đầu, nơi vừa đập vào tường.

Nhưng Đoạn Thặng vẫn tiếp tục tiến tới.

Ánh sáng phản chiếu trên tròng kính mỏng, trong đôi đồng tử đen nhánh của anh, phản chiếu hình bóng của cậu.

L*иg ngực vững chắc và rộng lớn của anh đã sát ngay trước mặt. Khí thế phoremone của một alpha mạnh mẽ ập đến. Người đàn ông khẽ cúi đầu, lại tiến thêm một bước.

Chỉ còn cách Cố Cảnh Minh một bước chân.

Phía sau cậu là bức tường, không còn đường lùi.

Cố Cảnh Minh cắn môi, cảm nhận được tuyến thể của mình đang bắt đầu có phản ứng trong áp lực phoremone dày đặc.

“Anh làm gì đấy?”

Phoremone của Đoạn Thặng dễ dàng ảnh hưởng đến cậu. Chỉ cần anh ta tiến gần hơn một chút nữa, bản năng sinh lý của cậu có lẽ sẽ lấn át lý trí.

Cậu ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, đã sẵn sàng giơ chân đá.

Nhưng Đoạn Thặng đột nhiên thu lại áp lực phoremone đang tràn ra, đút hai tay vào túi quần, lùi lại vài bước một cách tao nhã và điềm nhiên.

“Bị phoremone của tôi áp chế, khó chịu lắm đúng không?” Đoạn Thặng nhếch môi, giọng điệu hờ hững. “Vậy thì cậu nên biết cách kiểm soát phoremone của mình.”

Mặt Cố Cảnh Minh đỏ bừng vì hành động vừa rồi, cậu theo bản năng đưa tay chạm vào vòng cổ ức chế của mình, mất vài giây mới gạt bỏ được những ý nghĩ bản năng trong đầu.

Đoạn Thặng đã hiểu nhầm, nghĩ rằng cậu cố tình phát tán phoremone.

Cố Cảnh Minh hít sâu một hơi, muốn phản bác nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Không lẽ cậu phải thú nhận rằng mình không cố tình mà là do hậu di chứng của việc giả alpha quá lâu sao?

Hơn nữa...

Cậu cảm nhận rất rõ ràng rằng áp lực phoremone của Đoạn Thặng vừa rồi không khiến cậu khó chịu. Trái lại, nó khiến cậu có cảm giác muốn đưa cổ mình ra ngay lập tức.

Muốn đưa cổ để anh ta cắn.

Ánh mắt cậu bất giác dừng lại ở đôi môi đã khép chặt của Đoạn Thặng…

Môi của Đoạn Thặng thuộc loại mỏng, mang theo khí chất lạnh lùng, cấm dục. Kết hợp với đường nét sâu sắc hơi giống lai của anh, điều đó càng làm dịu đi vẻ sắc lạnh của anh.

Cậu nói từng từ rõ ràng: “Thứ nhất, tôi không cố ý làm vậy. Nếu đã vô tình khiến anh cảm thấy khó chịu, tôi chỉ có thể xin lỗi. Sau này tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với anh hơn. Thứ hai…”

Không còn là cảnh tượng bối rối hôm trước, lần đầu tiên Cố Cảnh Minh trực tiếp gọi tên anh:

“Thầy Đoạn Thặng, anh vội vàng cảnh cáo tôi như vậy, chẳng lẽ không phải vì chính anh cũng có phản ứng khi tôi bước vào sao? Phoremone rò rỉ chưa bao giờ là điều mà một omega có thể tự ý kiểm soát.”

Cậu lạnh lùng nói tiếp, vẻ mặt và giọng điệu hoàn toàn khác với hình ảnh ngôi sao mới tỏa sáng nói “Tôi là fan của anh” lúc trước:

“Vậy tôi cũng trả lại anh câu đó: giữ phoremone của anh cho tử tế.”

Người đàn ông đang định quay bước xuống cầu thang, nghe vậy bỗng khựng lại.

Anh quay đầu nhìn Cố Cảnh Minh, đôi mắt đen ánh lên chút ngạc nhiên không thể che giấu.

Cố Cảnh Minh biết mình đã nói trúng.

Một lúc lâu sau.

Đôi mắt Đoạn Thặng hơi híp lại, ánh nhìn dừng trên người Cố Cảnh Minh không rời. Sau đó, anh bật cười trầm thấp, giọng cười đầy từ tính:

“Cậu quả thật rất thú vị.”

Cố Cảnh Minh khẽ hừ một tiếng, còn chưa kịp đáp lại thì Đoạn Thặng đã tiếp lời:

“Không trách được Tần Tuyên lại muốn nâng đỡ cậu.”

Cố Cảnh Minh: “?”

Ai cơ?

Tần gì?

Cậu không nghe nhầm chứ???

Chỉ đơn giản nghe thấy hai chữ "Tần Tuyên" từ miệng Đoạn Thặng, cậu đã cảm thấy mình sắp nghẹt thở.

Đầu óc cậu lập tức trở nên hỗn loạn.

Ý gì mà Tần Tuyên nâng đỡ cậu?

Chẳng lẽ Đoạn Thặng đã phát hiện ra điều gì?

Cố Cảnh Minh chỉ sững sờ trong giây lát, Đoạn Thặng đã bước xuống dưới. Cậu không còn cách nào khác, đành mang theo đầu óc đầy những suy nghĩ rối bời mà theo sau.

Phòng khách có nhiều camera do tổ quay phim lắp đặt.