Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 30: Chỉ là năm đồng đại dương thôi, anh không ngại tiêu tiền cho cô

“Người phụ nữ” phản ứng lại, vẻ mặt ảo não: “Là anh!”

Nguyễn Tích Thời nhìn gò má lạnh lùng của Phó Vân Đình.

Người anh nói chắc là người đàn ông ở phòng cảnh sát lần trước, thì ra người đó cũng là một trong những kẻ đuổi gϊếŧ Phó Vân Đình trên đường biển lần trước sao?

Vậy anh tìm người phụ nữ này chỉ là vì để điều tra sự kiện đó?

Nỗi buồn của Nguyễn Tích Thời bỗng bay biến.

“Người phụ nữ” hơi do dự: “Có phải tôi nói thì sẽ tha cho tôi không?”

Phó Vân Đình suy nghĩ chốc lát rồi liếc Nguyễn Tích Thời và nói: “Ừm, có thể tha cho cô.”

“Được, tôi nói cho anh biết.” Cô ta lập tức nói: “Là một người đàn ông họ Lý...”

Cụ thể thì cô ta cũng không rõ lắm nhưng cô ta đã trao đổi với đối phương, đối phương tặng cô ta vài người đàn ông cường tráng, cô ta giúp người đó làm việc.

“Họ Lý à?” Phó Vân Đình híp mắt, tỏ vẻ như đã biết là ai, anh cười giễu: “Đúng là châu chấu mùa thu, sắp chết rồi còn cố đá thêm hai cái.”

Anh quay đầu nhìn Nguyễn Tích Thời: “Còn lại giao cho em nhỉ?”

“Không phải nói sẽ tha cho tôi sao?” Người phụ nữ nổi giận.

Phó Vân Đình gật đầu: “Ừm, tôi nói tôi tha cho cô chứ đâu nói cô ấy sẽ tha.”

“Người phụ nữ”: “...” Hơi quá đáng rồi đấy!

Hai mắt Nguyễn Tích Thời tỏa sáng, tay đang cầm bùa bắt ma của cô siết lại thành nắm đấm: “Được, cứ giao cho tôi!”

Nói xong, cô tiến lên, cầm bùa bắt ma dán lên trán “người phụ nữ“.

“A a a!”

“Người phụ nữ” biết có cầu xin thêm cũng vô ích nên gầm lên giận dữ, vươn móng tay dài tấn công Nguyễn Tích Thời.

Phó Vân Đình kéo Nguyễn Tích Thời lại, lấy tay che tai cô rồi vùi đầu cô vào l*иg ngực mình, đồng thời rút súng ra.

“Đùng!” Một phát súng nã vào “người phụ nữ“.

“Người phụ nữ” kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất, cơ thể nhanh chóng khô héo, biến lại thành bộ dáng đàn ông, một ít linh lực cuối cùng cũng bị Nguyễn Tích Thời hấp thụ.

Người đàn ông nhanh chóng tóp lại, chỉ còn một bộ quần áo rơi trên đất, người thì biến đâu không thấy.

Phó Vân Đình nhìn thoáng qua, nhét súng vào chỗ hông rồi mới buông tay đang che tai Nguyễn Tích Thời.

Vừa rồi, cả đầu Nguyễn Tích Thời đều chôn trong ngực Phó Vân Đình, không biết gì, chỉ nghe thấy tiếng súng, lúc quay đầu lại thì chẳng thấy người đâu, hai lá bùa cô dùng cũng đang cháy trên đất rồi nhanh chóng trở thành tro tàn.

“Thật tốt quá, giải quyết xong rồi!” Hai mắt Nguyễn Tích Thời trong suốt, gương mặt đầy ý cười như phát sáng ở dưới ánh mặt trời.

Phó Vân Đình nhìn cô thật sâu: “Ừm.”

“Đi thôi, chúng ta về thôi!” Nguyễn Tích Thời tiện tay ôm cánh tay Phó Vân Đình.

Phó Vân Đình nhìn thoáng qua, tay cô rất nhỏ, rất mềm, lúc ôm tay anh chẳng có bao nhiêu sức.

Nhưng anh lại thấy ấm áp, sự ấm áp này dù cách một lớp quần áo anh vẫn có thể cảm nhận được.

Không hiểu sao anh không muốn đẩy ra.

Nên anh không nhắc nhở Nguyễn Tích Thời mà để mặc cô kéo mình về chỗ cửa hàng quần áo.

Lúc này, người ở cửa hàng quần áo đều đang tìm xem tiếng súng vừa phát ra từ đâu nhưng may chỉ có một tiếng nên mọi người thấy không có việc gì thì tiếp tục thảo luận chuyện phụ nữ biến thành đàn ông vừa rồi.

Nguyễn Tích Thời đi từ cửa sau vào, thay quần áo ra, cầm chiếc váy xấu hoắc mà Liễu Tương Tương đưa cô cùng chiếc váy xinh đẹp kia lên.

Hai cái váy ở chung một chỗ càng tôn lên vẻ đẹp động lòng người của chiếc váy đỏ.

Cô cầm váy gọi chủ tới: “Xin hỏi, cái váy này bao nhiêu tiền?”

Vừa rồi cô soi gương thì thấy mình mặc bộ váy đỏ này khá ổn.

Nếu như giá không quá đắt, cô định mua để mặc tới phủ Tổng Tư Lệnh.

“Cái này năm đồng đại dương.” Chủ cửa hàng nói.

Đắt thế à?

Nguyễn Tích Thời tiếc nuối nhìn chiếc váy trong tay rồi trả lại cho chủ.

Phó Vân Đình hỏi: “Em không thích à?”

“Không phải là không thích mà là quá đắt.” Nguyễn Tích Thời nói.

Phó Vân Đình “ừm” một cái rồi nhìn Nguyễn Tích Thời.

Nếu Nguyễn Tích Thời biết thân phận của anh hẳn sẽ biết anh rất giàu, lúc này cô sẽ lên tiếng bảo anh mua váy tặng cho cô.

Chỉ là năm đồng đại dương thôi, anh không ngại tiêu tiền cho cô.

Nhưng Nguyễn Tích Thời vẫn không nói gì, chỉ đứng nhìn chằm chằm chủ cửa hàng đem chiếc váy đi mất.

Phó Vân Đình thấy ánh mắt chuyên chú của cô bỗng có nhiên rất muốn gọi ông chủ lại.

Anh đang định lên tiếng thì bị cắt ngang: “Tích Thời, sao con lại ở đây vậy?”

Nguyễn Tích Thời nghe thấy có người gọi cô bèn quay đầu lại, thấy Liễu Tương Tương dẫn theo Chương Vi tới. Họ thấy Nguyễn Tích Thời đứng cùng đàn ông nên lại nhìn sang Phó Vân Đình.

Chương Vi cũng thấy Phó Vân Đình.

Ngoài ở nhà ra thì bình thường cô ta hiếm khi gặp đàn ông, đặc biệt còn là người đàn ông cao lớn anh tuấn như vậy.

Phó Vân Đình vừa nhìn qua, cô ta đã đỏ mặt.