Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 31: Cảm giác mát lạnh đó là âm khí

Nguyễn Tích Thời thấy Chương Vi đỏ mặt nên lập tức nhớ tới việc Phó Vân Đình và Chương Vi đính hôn ở kiếp trước, trong lòng cảm thấy không vui.

Cô tiến lên một bước, đứng giữa họ, nói với Liễu Tương Tương: “Vừa rồi có nhiều người quá nên con chưa kịp thử đồ.”

Cô vừa nói vừa nhìn sang bên cạnh: “Ở đây có nhiều váy đẹp quá!”

“Đến giờ rồi, nếu thử đồ nữa thì không biết phải mất thêm bao lâu.” Liễu Tương Tương nghe thấy cô nói vậy bèn lập tức chỉ vào bộ váy xấu xí trên tay cô: “Dì thấy bộ này rất hợp với con. Mua cái này là được rồi.” Nói xong, bà ta vội vàng kéo Chương Vi đi.

Trước khi Chương Vi đi còn nhìn Phó Vân Đình thêm lần nữa.

Nguyễn Tích Thời thấy họ rời đi thì mỉm cười vẫy tay với Phó Vân Đình: “Vậy tôi đi trước đây!”

Phó Vân Đình nhìn cô rời đi, ánh nắng chiếu lên tấm lưng mảnh mai, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt xung quanh cô.

Khóe môi anh hơi cong lên, quay sang nói với chủ cửa hàng: “Gói bộ cái váy mà quý cô vừa rồi trả lại giúp tôi.”

Rời khỏi trung tâm bách hóa, Phó Vân Đình lên xe.

Phó Nhất không thấy người phụ nữ đồ đỏ vừa rồi thì nghi hoặc hỏi: “Nhị gia, người phụ nữ kia đâu?”

“Mất rồi!” Phó Vân Đình nhẹ nhàng đáp.

Phó Nhất: “Hả?”

Anh ta sửng sốt vài giây vì không hiểu lời Phó Vân Đình nói.

Chẳng lẽ đối phương phát hiện ra manh mối nên đã bỏ chạy?

Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu hai có vẻ thoải mái, hình như cũng không phải bỏ chạy?

Phó Vân Đình tựa vào lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ trên thành ghế, khẽ nói: “Đi tìm phó quan Lý.”

“Phó quan Lý sao?” Phó Nhất sửng sốt, sau đó mới ngộ ra: “Là phó quan Lý phái người đến ám sát nhị gia ư?”

Phó Vân Đình ừ một tiếng.

“Thằng này ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám ra tay với anh!” Phó Nhất tức giận nói: “Tôi sẽ sai người đi bắt nó lại!”

Anh ta nói xong, bỗng nghĩ ra điều gì nên lại hỏi: “Phó quan Lý là người mà Tổng Tư Lệnh cử xuống cho anh, có cần cử người qua bên đó báo một tiếng không ạ?”

Phó Vân Đình nhíu mày, anh không ngờ người cha anh minh của mình cũng có lúc nhìn nhầm người: “Ừm, sai người tới báo một tiếng.”

“Vâng.” Phó Nhất đáp.

Phó Vân Đình đặt tay xuống: “Đúng rồi, cô gái hôm đó mà tôi bảo cậu điều tra, điều tra thế nào rồi?”

“Tôi vừa tra ra xong sáng nay.” Phó Nhất nói: “Cô gái này tên Nguyễn Tích Thời, là con gái vợ cả của Chương Trấn Giang. Khi người vợ cả kia đang mang thai cô ấy thì bị đưa về quê dưới danh nghĩa đi dưỡng thai. Một tháng trước, người vợ cả chết, cô gái này mới được đón về nhà họ Chương.”

“Vậy việc bắt ma thì sao?” Phó Vân Đình nhớ tới mấy bùa chú kỳ lạ mà cô nhóc kia đã dùng hôm nay.

Anh nhìn thấy cô đã dán bùa lên người phụ nữ kia.

Anh vốn chẳng bao giờ tin quỷ thần nhưng khi tận mắt chứng kiến thì anh có hơi hoài nghi rằng trên thế giới này thật sự có ma.

Phó Nhất: “.Không tra ra được cô Nguyễn có liên quan gì tới quỷ thần.”

“Vậy sao?” Ánh mắt Phó Vân Đình tối đi.

Anh có thể chắc chắn trên người cô nhóc này có bí mật gì đó.

Lần sau gặp lại, anh phải hỏi rõ mới được.

Lần gặp tiếp theo có lẽ sẽ không xa.

Anh phát hiện bản thân lại trông đợi được gặp cô nhóc đó.

*

Nguyễn Tích Thời cùng hai người Liễu Tương Tương trở về nhà.

Trên đường, Liễu Tương Tương muốn hỏi Nguyễn Tích Thời người đàn ông kia là ai nhưng Nguyễn Tích Thời vừa lên xe đã nhắm mắt ngủ, cho tới khi về tới cửa nhà mới tỉnh lại.

Lúc họ về tới nhà thì trời cũng đã tối.

Chương Đình vừa đi học về, thấy họ về nhà lập tức chạy đến: “Mẹ ơi, mẹ có mua quần áo mới cho con không?”