“Xem con sốt ruột chưa kìa, nếu cha con nhìn thấy sẽ mắng con nữa đấy!” Liễu Tương Tương cưng chiều vừa nói vừa lấy một chiếc váy màu hồng xinh đẹp từ trong túi ra: “Sao mẹ có thể quên con được.”
“Oa!”
Chương Đình vui vẻ hét lên và chộp lấy chiếc váy: “Đây là kiểu dáng mới nhất. Nếu mai con mặc nó tới trường, mọi người chắc chắn sẽ ghen tị với con!”
Cô ta vừa nói vừa nhìn Chương Vi: “Chị cũng mua quần áo mới hả?”
“Chị mua một chiếc gần giống như em.” Chương Vi khẽ nói.
Nguyễn Tích Thời lạnh lùng nhìn họ.
Cô đã nhìn thấy chiếc váy của Chương Vi, nó có màu xanh lấp lánh như nước, thanh lịch và dịu dàng hơn chiếc váy màu hồng của Chương Đình nhiều. Phong cách đó rất được người lớn yêu thích.
Hôm đến phủ Tổng Tư Lệnh, Chương Vi sẽ mặc bộ váy đó.
So với chị gái Chương Vi thì Chương Đình vẫn quá non.
Chương Đình nghe Chương Vi nói vậy nên cũng không còn hứng thú xem váy của Chương Vi nữa mà chuyển hướng qua Nguyễn Tích Thời: “Chị thì sao?”
Nguyễn Tích Thời cắn môi như thể có hơi xấu hổ, chậm rãi lấy bộ váy xấu xí ra.
Chương Đình thấy cô lề mề thì giật lấy.
“Ha ha ha, đây là thứ giẻ rách gì vậy?” Chương Đình thấy bộ váy xấu xí này lập tức cười lớn: “Cái này xấu quá!”
Xong cô ta còn chỉ tay vào Nguyễn Tích Thời: “Nhưng với một kẻ nhà quê như chị thì như vậy đã rất hợp rồi.”
Nguyễn Tích Thời làm vẻ khó chịu.
Vẻ mặt này khiến Chương Đình thấy vui. Chương Đình ném chiếc váy vào ngực Nguyễn Tích Thời, vui vẻ đi lên lầu thử quần áo.
Nguyễn Tích Thời cũng về phòng.
Vừa bước vào phòng, tiểu quỷ đã đi ra, vẻ mặt rất hài lòng.
“Linh lực hôm nay thế nào rồi?” Nguyễn Tích Thời hỏi.
“Tạm ổn đi.” Giọng trẻ con của tiểu quỷ cao vυ't: “Đủ để nhét đầy kẽ răng của ông đây.”
Mắt Nguyễn Tích Thời sáng lên: “Vậy giờ cậu có thể dạy tôi nhiều thứ hơn chưa, như vậy sau này tôi cũng có thể bắt được nhiều ma quỷ giống như hôm nay!”
“Cô muốn ông đây dạy gì nào?” Tâm trạng tiểu quỷ tốt nên hỏi lại.
“Cậu nói tôi nghe chuyện về âm khí trước đi!” Nguyễn Tích Thời tò mò: “Rốt cuộc âm khí là như thế nào?”
“Bình thường âm khí sẽ ở trên người chết hoặc hồn ma. Những người sống thì sẽ có dương khí, dương khí của phụ nữ yếu còn nam sẽ rất mạnh, đặc biệt là người đàn ông mà cô đã gặp vài lần kia, dương khí trên người anh ta rất mạnh!”
Tiểu quỷ vừa nói vừa liếʍ môi: “Nhưng sát khí trên người anh ta quá mạnh, mấy con ma nho nhỏ bình thường sẽ không dám lại gần, con ma hôm nay nếu không nhờ đội lốt người thì tuyệt đối sẽ không thể đến gần anh ta! Cũng không biết sao một người bình thường như anh ta mà lại có sát khí nặng như vậy?”
“Chỉ có ở trên người chết và ma ư?” Nguyễn Tích Thời nghe tới đó thì thấy không đúng lắm: “Ừm, nếu nói vậy không phải hôm nay tôi đã hút hết âm khí của con ma kia lên người mình sao?”
Chẳng lẽ cảm giác mát lạnh đó là âm khí?
Tiểu quỷ nhìn cô, đi một vòng rồi nghiêm túc gật đầu: “Ừ, theo lý mà nói, nếu cô hấp thụ con ma đó, linh khí và âm khí của nó đều sẽ đi vào người cô!”
Nguyễn Tích Thời: ?
Cô nhanh chóng sờ lên mặt, da dẻ nhẵn nhụi, may là không có gì thay đổi.
Nếu cô biến thành người đàn ông cơ bắp đó…
Đôi bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Tích Thời run lên.
Vậy có phải bây giờ cả hồn và xác cô đều đầy âm khí không? Nếu cô ra đường liệu có bị các đạo sĩ và thiên sư nhận ra không?
Cô còn chưa trả thù xong mà, còn chưa được ở bên cạnh Phó Vân Đình nữa mà…
“Nhưng…”