Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 29: Từ phụ nữ biến thành đàn ông

“Roẹt!”

Quần áo của cô ta rách ra, để lộ cơ bắp của đàn ông!

Cùng lúc đó, gương mặt xinh đẹp cũng biến thành gương mặt của đàn ông.

Mọi người đều bàng hoàng khi thấy người đẹp biến thành đàn ông.

Vẻ mặt của Phó Vân Đình cũng trở nên vô cùng vi diệu.

Anh lùi lại một bước, phủi ống tay áo nãy suýt bị người phụ nữ đó chạm vào.

“A!” Người phụ nữ áo đỏ kêu lên một tiếng nhưng giọng cô ta không còn là giọng trong trẻo của nữ nữa mà chuyển thành giọng nam thô.

Gã che cánh tay cường tráng của mình nhưng không ngăn được cơ bắp xé rách quần áo!

Không những vậy, gã còn cảm nhận được năng lượng mình hấp thụ trước đó đang không ngừng bị hút đi.

Cơ bắp vừa hồi phục nhanh chóng xẹp xuống như bóng bay bị xì hơi.

Còn Nguyễn Tích Thời thì thấy rất sảng khoái.

Cô cảm thấy cơ thể như được ngâm trong một dòng suối mát lạnh dễ chịu, mọi mệt mỏi trước đó đều tan biến.

“Ai làm hại tao?” Người phụ nữ đồ đỏ, à không, là tên đàn ông sợ hãi kêu lên.

Lúc Nguyễn Tích Thời đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó việc gã tức giận ra tay thì gã bỏ chạy.

Nguyễn Tích Thời: “...” Anh trai à, anh chơi vậy ai chơi lại!

Tất nhiên cô không thể đứng nhìn linh khí tới tay lại bay đi như thế nên nói với Phó Vân Đình: “Anh ở đây chờ tôi một lát.”

Cô nói xong thì xoay người đuổi theo!

“Em...”

Phó Vân Đình trơ mắt nhìn cô chạy biến mất như một chú thỏ linh hoạt, ánh mắt sâu hơn.

Cô bé này nhìn bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng nhưng bên trong lại kiêu căng khó thuần phục.

Còn chưa biết người đàn ông kỳ lạ kia là cái gì cô đã dám đuổi theo một mình, lá gan quả thật không hề nhỏ.

Anh sờ súng lục bên hông rồi đi nhanh về hướng Nguyễn Tích Thời vừa rời đi.

*

Lúc này, Nguyễn Tích Thời đã đuổi kịp người đàn ông kia.

Gã vốn chưa chạy được bao xa, vừa đến cửa cầu thang thì một lá bùa xẹt qua gã dán lên cửa, cửa tự động đóng lại.

Gã không dám bóc lá bùa xuống, chỉ có thể nhìn Nguyễn Tích Thời đuổi tới với ánh mắt sợ hãi!

“Chạy tiếp đi, để tôi xem anh còn chạy được tới đâu!”

Nguyễn Tích Thời đi về phía gã. Vừa tới gần gã, cô nhanh chóng cảm nhận được cảm giác mát lạnh trước đó đã chui vào trong cơ thể cô, chân không còn yếu, đầu cũng không còn choáng váng.

Không ngờ linh lực còn có thể dùng như vậy!

Ánh mắt Nguyễn Tích Thời nhìn gã đàn ông càng tràn đầy khát vọng.

Người đàn ông bị ánh mắt của cô làm run sợ, bám chặt tường, rồi lại biến về hình dáng người phụ nữ xinh đẹp, nói: “Đạo sĩ, thiên sư, thần tiên, xin cô đừng gϊếŧ tôi! Tôi, tôi không phải cố ý đắc tội cô. Tôi chỉ muốn tinh khí từ người đàn ông kia mà thôi, nếu không có tinh khí thì tôi sẽ chết!”

Vẻ ngoài cô ta đúng thật vừa khóc đã thấy mủi lòng, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng sẽ mềm lòng.

Đáng tiếc, Nguyễn Tích Thời trông thấy gương mặt này là nghĩ tới việc cô ta vừa quyến rũ Phó Vân Đình, đôi mắt xinh đẹp híp lại: “Còn muốn tinh khí của anh ấy?”

“Người phụ nữ” cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Tích Thời đã cầm một lá bùa bắt quỷ và dán lên đầu gã.

Một bàn tay bỗng nắm lấy tay Nguyễn Tích Thời.

Ai dám ngăn cản cô?

Nguyễn Tích Thời tức giận quay đầu thì đối diện với mặt Phó Vân Đình.

Gương mặt Nguyễn Tích Thời cứng lại vài giây, rồi nhanh chóng biến thành gương mặt tươi cười: “Sao anh lại tới đây?”

Phó Vân Đình: “...”

Anh quay đầu nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang dán sát vách tường: “Tôi còn có chuyện muốn hỏi cô ta.”

“Người phụ nữ” thấy Phó Vân Đình như gặp được cứu tinh, lập tức kéo mấy mảnh vải đã rách không còn gì, làm bộ đáng thương nhìn Phó Vân Đình: “Anh Phó cứu em với!”

Nguyễn Tích Thời nắm chặt bùa bắt ma trong tay.

Anh trai à, có phải anh quên là vừa rồi mình đã biến thành đàn ông trước mặt anh ấy không?

Có lẽ Phó Vân Đình cũng nhớ lại cảnh tượng trước đó nên nhếch miệng, im lặng vài giây mới nói tiếp: “Rốt cuộc ai giật dây cô giả thần giả quỷ để gϊếŧ tôi?”

“Giật dây ư?” Vẻ mặt cô ta mờ mịt.

“Trên đường biển đến thành Vân, người đuổi gϊếŧ tôi, kẻ đó biến thành bộ dáng kia, là do cô làm.” Phó Vân Đình nhắc nhở cô ta.