Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 24: Tới phủ Tổng Tư Lệnh hả?

Trên tờ thông báo đề cập tới rất nhiều thông tin, nói một cách vắn tắt thì mẹ của chủ thuê mắc phải một căn bệnh vô cùng kỳ lạ, cô ấy nghi là mẹ mình bị ma ám theo nên muốn tìm một vị đạo sĩ hoặc thiên sư bắt ma đến đánh đuổi nó đi.

Bên dưới còn có một hàng chữ được cố tình viết thật to: Thù lao có thể thương lượng!

Chỗ thông tin liên lạc chỉ có đúng một chữ “Tống”, phía sau là địa chỉ.

Nguyễn Tích Thời thoáng giật mình.

Từ nét chữ, cô có thể nhận ra người viết đang cảm thấy rất cấp bách, nhất định đây sẽ là một vụ làm ăn lớn cho xem!

Nguyễn Tích Thời xoa tay .

Tiếc là hiện tại cô không có đủ linh lực, lỡ đối phương là một con ma lợi hại, còn cô lại không vẽ nổi một lá bùa, thế chẳng phải sẽ “game over” luôn sao!

Nguyễn Tích Thời nghĩ ngợi một lúc, sau đó quay sang nói với tiểu quỷ: “Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu lên phố bắt ma!”

Trước mắt cứ bắt tạm mấy con ma nhỏ để bổ sung linh lực đã.

Hai mắt tiểu quỷ sáng lên.

Cô nhóc này được đấy, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy mà!

Vừa nghĩ đến viễn cảnh linh lực đủ đầy, sung túc là tiểu quỷ lại thèm chảy cả nước miếng.

Sau bao nhiêu năm bị chôn vùi dưới lòng đất, cuối cùng nó cũng có cơ hội được hấp thụ linh lực, chờ nó “ăn no” linh lực, quay lại trạng thái ban đầu, nó nhất định sẽ gϊếŧ chết kẻ dám phong ấn mình năm xưa.

Cả thế giới này nữa, tất cả rồi sẽ trở thành vật trong tay nó.

Tiểu quỷ ngoái đầu nhìn Nguyễn Tích Thời đang bò lên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Về phần cô nhóc này, nếu cô chịu vâng lệnh nó, vậy nó sẽ miễn cướng bỏ qua cho cô, để cô tiếp tục làm quỷ nô của nó!

*

Nguyễn Tích Thời đánh một giấc ngon lành, sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, cô đã phấn chấn trở lại.

Nghĩ đến hôm nay phải ra ngoài bắt ma, cô vẽ sẵn mấy lá bùa, sau đó thay một bộ đồ dễ vận động, xong xuôi mới bước xuống tầng.

Bấy giờ, người nhà họ Chương đã tề tựu quanh bàn cơm, thấy Nguyễn Tích Thời xuống lầu, trong mắt ba mẹ con nhà họ Chương chợt lóe lên vẻ ganh tỵ.

Cô hơi cúi mặt xuống, mái tóc dài đen nhánh được tết chéo gọn sang một bên, gương mặt nhỏ nhắn không cần tới son phấn vẫn vô cùng động lòng người, tựa như người thiếu nữ yêu kiều trong bức tranh thủy mặc. Quần áo cô mặc hôm nay khá là đơn giản, bên ngoài là một chiếc áo khoác không tay màu hồng đào ôm sát lấy người, bên dưới là bộ đồ bó sát. Rõ ràng đây không phải kiểu trang phục đang lưu hành tại thành Vân nhưng khi cô mặc trên người vẫn toát lên khí chất độc đáo của người con gái Giang Nam.

Tới cả Chương Trấn Giang cũng phải gật đầu hài lòng khi nhìn thấy cô.

Trong số ba đứa con gái của mình, cứ tưởng Chương Vi là người đẹp nhất, không ngờ cái đứa lớn lên dưới quê này mới là đứa ưa nhìn nhất.

“Tích Thời, ngồi chỗ này.”

Chương Trấn Giang cất giọng hòa nhã: “Hôm qua ngủ có ngon không?”

“Cũng được ạ.” Nguyễn Tích Thời đáp.

Người hầu lấy thêm bát đũa cho cô.

Nguyễn Tích Thời ngồi xuống bên cạnh Chương Trấn Giang, sau đó đưa mắt nhìn quanh một vòng, không thấy bà cụ Chương đâu, xem ra vẫn chưa bình tĩnh lại nổi.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Chương Trấn Giang đáp: “Hai hôm nay con cứ nghỉ ngơi cho khỏe, cha đã liên lạc với phủ Tổng Tư Lệnh, bên đó bảo cuối tuần này muốn con qua đó ăn cùng họ bữa cơm.”

Tới phủ Tổng Tư Lệnh hả?

Hàng mi dài của Nguyễn Tích Thời rung rung.

Cuối cùng cô cũng chờ được đến ngày này.