Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 23: Hóa ra cậu sợ sát khí trên người anh

“Cô nói bậy gì đó hả?”

Tiểu quỷ giơ chân quẫy đạp giữa không trung: “Nếu không phải ông đây bị cái thứ chết tiệt kia phong ấn quá lâu thì làm gì có chuyện sợ chút sát khí đó trên người anh ta chứ!”

“Ồ... Hóa ra cậu sợ sát khí trên người anh ấy.” Nguyễn Tích Thời kéo dài giọng, nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của tiểu quỷ, mắt khẽ chớp chớp: “Sát khí trên người anh ấy lợi hại tới vậy hả?”

Khó trách kiếp trước tên thiên sư kia lại dùng cách đó để hại chết anh chứ không phải gọi ma quỷ tới gϊếŧ anh như bình thường.

“Cũng tàm tạm!” Tiểu quỷ trưng ra vẻ mặt khinh bỉ: “Nhưng nếu chạm trán ông đây của lúc trước thì anh ta cũng chỉ còn nước ngoan ngoãn bó tay chịu trói thôi.”

“Thế cậu có biết thứ gì mà chỉ cần mang theo bên người là có thể đối phó với quỷ dữ như cậu không?” Nguyễn Tích Thời cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “quỷ dữ“.

Ai mà có dè tiểu quỷ lại vung tay vung chân đấm lia lịa vào không trung: “Quỷ dữ cái gì, ông đây là Quỷ Vương, là Quỷ Vương đấy!”

Quỷ Vương?

Nguyễn Tích Thời liếc mắt nhìn nó từ trên xuống dưới một lượt, có nhìn kiểu gì thì cơ thể nhỏ nhắn, đáng yêu này cũng chẳng có tí quan hệ gì với cái tên oai phong lẫm liệt như Quỷ Vương.

Nhưng đúng là ở kiếp trước, nó cực kỳ lợi hại.

Nhìn gương mặt trắng bệch trở nên đỏ bừng vì tức giận của tiểu quỷ, Nguyễn Tích Thời vội vàng mở miệng dỗ dành: “Được được được, là Quỷ Vương, cậu là Quỷ Vương. Thế thì Quỷ Vương điện hạ tôn kính, xin hỏi có món đồ gì đối phó được với ác quỷ không, cái thứ tên đạo sĩ kia bỏ lại lúc trước có tác dụng không?”

Nếu có thì cô sẽ tìm cách cướp vào tay.

Vừa nghe thấy cách gọi đầy nịnh nọt của Nguyễn Tích Thời, tiểu quỷ mới hừ nhẹ một tiếng, tạm thời nguôi giận: “Cái thứ tầm thường đó sao có thể đối phó được với quỷ dữ chứ, trừ khi là một trong tám đại thần khí thì may ra!”

“Tám đại thần khí?” Nguyễn Tích Thời nhạy bén bắt được trọng điểm: “Tám đại thần khí nào?”

“Là...” Tiểu quỷ còn chưa nói dứt câu thì đã kịp phản ứng lại: “Một con nhóc miệng còn hôi sữa như cô thì quan tâm đến tám món thần khí đó làm gì, sao đây, cô tính dùng nó đối phó ông hả?”

“Không không, làm gì có!” Nguyễn Tích Thời bật cười, bày ra dáng vẻ gặp may còn khoe mẽ: “Tôi vô cùng kính trọng cậu mà!”

Kính trọng?

Mấy lời đe dọa cô nói với nó lúc trước nó vẫn còn nhớ như in đó nhé!

Tiểu quỷ nhìn cô đầy hoài nghi: “Tóm lại, trước khi cô gom đủ linh lực cho ông đây thì đừng hòng rời đi.”

“Biết rồi, biết rồi.” Nguyễn Tích Thời gật đầu như giã tỏi, trong lòng lại nghĩ thầm chắc cô sẽ chờ dịp nào đó, tìm cơ hội moi manh mối về tám đại thần khí từ miệng tiểu quỷ mới được.

Bởi với Nguyễn Tích Thời mà nói thì chuyện đời trước vẫn còn như mới xảy ra ngày hôm qua, làm cô cảm thấy sợ hãi vô cùng, hơn nữa bên cạnh Phó Vân Đình vẫn còn kẻ đang ẩn nấp muốn hãm hại anh, cô nhất định phải tìm thật nhiều thứ có thể giúp cô bảo vệ anh.

Chờ tới khi hai người thân thiết với nhau hơn, khi cô đã gả vào phủ Tổng Tư Lệnh, cô sẽ có thể ở bên cạnh bảo vệ cho anh mỗi ngày, nhất định cô sẽ không để bi kịch kiếp trước lặp lại.

Nguyễn Tích Thời dồn sức xuống đôi chân yếu ớt của mình, cố gắng gượng dậy, tập tễnh bước đến bên cạnh giường, ngồi xuống, sau đó móc từ trong vạt áo ra tờ thông báo mà cô đã lấy hôm nay.

Hiện tại, việc quan trọng nhất là bắt thêm vài con ma để bổ sung linh lực, thuận tiện kiếm chút tiền bỏ túi, đồng thời chậm rãi xây dựng mạng lưới quan hệ, hòng giành lại gia sản của nhà họ Nguyễn càng sớm càng tốt.