“Đây là quần áo mới mua hôm nay ư?”
Chương Trấn Giang lấy bộ đồ từ tay cô qua lật xem, kiểu dáng đã xấu, ở giữa còn bị rách một mảng lớn. Sắc mặt ông ta tối đi, nhìn về phía Liễu Tương Tương: “Hôm nay mấy người đi chỉ để mua đống đồ rách này à?”
Vẻ mặt Liễu Tương Tương hơi thay đổi, bà ta cuống quýt giải thích: “Không phải như thế…”
“Cha ơi, cha đừng hiểu lầm.” Nguyễn Tích Thời cắt ngang lời Liễu Tương Tương: “Thật ra là vì hôm nay con gặp thiếu soái Phó ở cửa hàng, chúng con có nói chuyện vài câu làm trễ nải thời gian. Dì Liễu không giận con mà còn mua quần áo cho con, con đã rất biết ơn rồi.”
“Con gặp thiếu soái Phó sao?” Chương Trấn Giang bắt được trọng điểm.
Mặt Nguyễn Tích Thời hơi đỏ lên, lộ vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, khẽ “Vâng” một tiếng.
Sắc mặt Liễu Tương Tương và Chương Vi đều thay đổi.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn kia lại là thiếu soái Phó sao?
Họ hối hận đến xanh cả ruột.
Nếu biết đó là thiếu soái Phó thì họ đã không vội rời đi, dù gì cũng phải nói thêm được hai câu.
Chương Trấn Giang gấp gáp hỏi: “Hai người các con nói chuyện gì?”
“Cũng chẳng nói gì cả, chỉ nói vu vơ hai câu thôi.” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng đáp: “Do hôm nay đi vội, thiếu soái Phó nói đợi hôm khác sẽ nói chuyện nhiều hơn với con.”
Còn có hôm khác!
Vẻ mặt Chương Trấn Giang vui mừng.
“Tốt, không hổ là con gái của Chương Trấn Giang này!” Cô vừa mới tới thành Vân đã câu được thiếu soái Phó rồi.
Chàng có tình thϊếp có ý như vậy rồi, chờ khi dẫn cô tới phủ Tổng Tư Lệnh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì việc cô được gả vào phủ Tổng Tư Lệnh coi như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Có phủ Tổng Tư Lệnh chống lưng, việc làm ăn của ông ta sẽ lên như diều gặp gió!
“Nếu vậy con hãy chuẩn bị cho tốt, cuối tuần cha sẽ dẫn con tới phủ Tổng Tư Lệnh!” Ông ta dừng chốc lát, gương mặt lại trở nên sắc bén, quay đầu nói với Liễu Tương Tương: “Trước nay gu thẩm mỹ mua quần áo của em luôn không tệ, dù có vội cũng không đến nỗi chọn một bộ đồ rách như vậy chứ!”
“Em…” Liễu Tương Tương bị mắng trước mặt các con, đặc biệt là trước mặt Nguyễn Tích Thời nên mặt lúc xanh lại đỏ, nhưng bà ta lại không dám phản bác Chương Trấn Giang, chỉ có thể nghe theo: “Mai em sẽ đến trung tâm bách hóa mua mộtvài bộ đẹp hơn cho Tiếc Thời.”
“Không cần nữa.” Chương Trấn Giang không tin nổi Liễu Tương Tương.
Ông ta nhìn Chương Vi và Chương Đình: “Hai bộ đồ của bọn nó không tệ, anh thấy rất hợp với Tích Thời, đưa hai bộ này cho Tích Thời đi! Còn bộ đồ nào khác chưa mặc đều đưa cho Tích Thời hết đi!”
“Cha!”
Chương Đình nghe vậy lập tức nóng nảy: “Sao quần áo của con lại cho chị ta chứ?”
Sắc mặt của Chương Vi cũng trùng xuống nhưng không lên tiếng.
“Mấy đứa đều là con gái của cha, là chị em của nhau, đồ mấy đứa có cũng nên giống nhau, bọn con có, Tích Thời cũng nên có.” Chương Trấn Giang trầm giọng nói: “Cha không mong về sau lại xảy ra chuyện như hôm nay nữa!”
“Cha!” Chương Đình chán nản
“Mấy đứa ồn ào cái gì vậy?”
Bà cụ Chương được người hầu đỡ đi tới, cắt ngang lời Chương Đình.
Hôm trước bà cụ bị dọa ngất xỉu, nay mới xuống được giường đi lại hai bước, nhưng sắc mặt vẫn hơi kém: “Ồn đến nỗi mẹ đau hết cả đầu.”
“Không có việc gì đâu mẹ.” Thấy bà cụ, gương mặt Chương Trấn Giang mới hòa hoãn lại: “Sức khỏe mẹ thế nào rồi?”
“Đỡ hơn chút rồi.” Bà cụ Chương phất tay, liếc nhìn Nguyễn Tích Thời rồi lại không vui chuyển tầm mắt: “Nếu con về rồi thì đừng đứng ở đó nữa, ăn cơm đi.”
“Vâng.” Chương Trấn Giang lập tức đi qua đỡ mẹ mình.
Chương Đình ôm cả một bụng tức nhưng không nói ra được, chỉ có thể căm giận chuyển hướng qua Nguyễn Tích Thời, nổi giận đùng đùng nói: “Vừa rồi là chị cố ý đúng không, tự xé rách váy để cha đồng cảm.”
Lông mày Nguyễn Tích Thời khẽ nhếch: “Chị đâu có xé váy.”
Chương Đình trợn mắt: “Không phải chị xé chẳng lẽ là tôi sao?”
Nguyễn Tích Thời ngước mắt nhìn cô ta: “Buổi chiều lúc chị về, là em ba đã cầm váy chị lên xem, không biết có phải đã không cẩn thận khiến nó bị rách không?”
“Chị có ý gì?” Mặt Chương Đình tái đi: “Còn định vu oan cho tôi!”
Cô ta tiến lên định đánh Nguyễn Tích Thời nhưng bị Liễu Tương Tương giữ chặt lại: “Đình Đình, không cho phép làm ầm ĩ nữa!”