Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 36: Bụng cô chưa có động tĩnh gì hết vậy?

“Mẹ buông con ra!” Hai tay Chương Đình bị Liễu Tương Tương giữ không động đậy được, liền đá chân về phía Nguyễn Tích Thời: “Hôm nay con phải dạy dỗ chị ta!”

Chương Vi nhìn Nguyễn Tích Thời với gương mặt lạnh tanh, lại nhìn em gái mình với vẻ ghét bỏ, đi về phía bàn ăn trước.

“Con đừng làm loạn nữa, còn muốn khiến cha con không vui sao!” Liễu Tương Tương căng thẳng nhìn bà cụ Chương và Chương Trấn Giang vẫn chưa chú ý tới bên này, vội vàng nhỏ giọng nói: “Con cho nó bộ đồ này, mẹ sẽ mua cho con mấy bộ đẹp hơn!”

“Con không cần, con chỉ cần cái này! Ai cũng đừng hòng lấy đồ của con!”

Chương Đình cố giãy ra khỏi Liễu Tương Tương, oán hận trừng mắt với Nguyễn Tích Thời rồi xoay người chạy lên lầu.

“Đình Đình.” Liễu Tương Tương định đuổi theo.

“Kệ nó!” Chương Trấn Giang lạnh lùng nói: “Con bé bị em chiều hư rồi, càng ngày càng không có phép tắc!”

Liễu Tương Tương nắm chặt hai tay.

Bà ta nhìn lên lầu rồi lại nhìn Nguyễn Tích Thời, trong mắt là oán giận, sau đó bà ta xoay người đi đến chỗ bàn ăn.

Nguyễn Tích Thời khẽ nhếch môi lên.

Vở kịch chó cắn chó này đúng là xuất sắc.

Cô đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống, vừa hay ngồi đối diện Liễu Tương Tương.

Liễu Tương Tương nhìn cô, nghĩ đến việc hai đứa con gái mình đều chịu thiệt trong tay cô thì không nuốt trôi cơm nữa.

Còn tiếp tục như vậy thì hai cô con gái của bà ta sẽ bị Nguyễn Tích Thời áp chế mất.

Bà ta nôn nóng, không nhịn được mà nói với Chương Trấn Giang: “Lão gia, Đình Đình còn nhỏ, ngày thường miệng nhanh hơn não, em nghĩ con bé không cố ý nói vậy đâu…”

“Mười bốn rồi mà còn nhỏ?” Bà cụ Chương lên tiếng: “Tương Tương, tôi phải nhắc cô, cô không thể quá chiều đứa con gái này, nếu không sau này gả cho người ta thì bị nhà chồng xem thường đấy!”

“Vâng, vâng…” Đương nhiên Liễu Tương Tương không dám tranh cãi với bà cụ Chương, chỉ đành cúi đầu nghe theo.

“Với lâu thế rồi mà bụng cô chưa có động tĩnh gì hết vậy?” Bà cụ Chương nhăn mày, lạnh lùng nói: “Nhà họ Chương chúng ta giờ chỉ còn mình Trấn Giang để tiếp nối huyết mạch, cũng không thể để bị hủy trong tay cô chứ. Cô có thời gian rảnh quan tâm con gái thì chi bằng bỏ nhiều công sức hơn cho việc tiếp nối hương hỏa của nhà họ Chương đi!”

Liễu Tương Tương nắm chặt tay, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Sắc mặt Chương Vi cũng tối xuống.

Dù cô ta có ưu tú hơn nữa thì trong mắt bà nội cũng chỉ có con trai mới là quan trọng nhất!

Bà cụ Chương nhìn Liễu Tương Tương, lúc trước bà ta đồng ý cho Liễu Tương Tương vào cửa bởi vì thấy Liễu Tương Tương tháo vát, mông to dễ sinh con nhưng không ngờ sau khi sinh liên tiếp hai đứa con gái thì không có thai thêm nữa.

“Nếu cô không sinh được thì để Trấn Giang tìm mấy cô gái có thể sinh được. Đúng rồi, cái cô họ Triệu ở nhà sau chẳng phải trước đó đã mang thai một đứa con trai sao? Hay là thả cô ta ra đi, nói không chừng có thể mang thai thêm một đứa nữa!” Bà cụ Chương đề nghị.

Nhà sau còn có bà vợ lẻ họ Triệu ư?

Mí mắt Nguyễn Tích Thời khẽ giật.

Kiếp trước cô không biết việc này.

“Mẹ, cái này không được đâu” Liễu Tương Tương nhanh chóng nói: “Cô ta có bệnh điên, lỡ khiến người khác bị thương thì phiền lắm.”

Nói xong bà ta nhìn Chương Trấn Giang với vẻ đáng thương.

Chương Trấn Giang nhìn vẻ nhu nhược, đáng thương của bà ta thì tim mềm nhũn, lên tiếng: “Đúng vậy mẹ à, sức khỏe Triệu Nhứ Nhi mãi chưa tốt lên, con thấy nên bỏ đi thì hơn.”

“Dù không phải Triệu Nhứ Nhi thì người khác cũng được.” Bà cụ Chương nói: “Dù kiểu gì thì con cũng phải có đứa con trai!”

“Con biết mà, mẹ yên tâm đi.” Chương Trấn Giang đáp.

Bấy giờ sắc mặt của bà cụ Chương mới hòa hoãn lại.

Nhà ăn rơi vào yên lặng, chỉ có tiếng đũa va chạm với bát.

Nhưng mọi người đều có tâm tư.

Nguyễn Tích Thời chẳng thèm quan tâm họ, chỉ yên lặng ăn cơm, ăn xong thì lên lầu.

Cô về phòng ngủ thì tiếp tục ngồi tu luyện.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô cảm nhận được có một luồng khí chạy quanh cơ thể mình. Cô làm theo hướng dẫn trước đó của tiểu quỷ, tập trung ép khí vào đan điền của mình cho tới khi cảm nhận được một luồng khí mát lạnh tụ ở đan điền mới dừng lại, mở mắt ra.

“Tể Tể, tôi cảm nhận được linh khí rồi!” Nguyễn Tích Thời gọi Tể Tể.

Tể Tể không xuất hiện cũng chẳng để ý tới cô.

Nguyễn Tích Thời định gọi lại nhưng nghe thấy có người đi tới.

“Cốc cốc cốc”

Nguyễn Tích Thời xuống giường, đi tới mở cửa thì nhìn thấy gương mặt tươi cười của Liễu Tương Tương.

Nhưng điều kỳ lạ là Nguyễn Tích Thời nhìn thấy một làn khói đen bao phủ cơ thể bà ta.